Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1795: Thần Dạ Du sa ngã (3)

“Cơ tỷ tỷ” cũng xách lên cái túi nhỏ màu hồng, đeo trên vai, hướng về Trương Nguyên Thanh tung một cái hôn gió:
“Tỷ tỷ cũng phải đi làm rồi, tiểu ca, có rảnh liên thêm nha.”

Người khác đều cáo từ.

Thành viên đoàn đội này đến từ ngũ hồ tứ hải, có mấy người là ngồi máy bay tới, đều có việc riêng, cũng không tính ở Kim Sơn thị lâu.

Bọn họ mỗi người xách theo một cái túi xách nặng nề dung lượng lớn, lục tục rời khỏi.

Tiểu Viên và Trương Nguyên Thanh đứng dậy tiễn, Khấu Bắc Nguyệt cùng tiểu đệ của hắn thì ở lại thu thập cơm thừa canh cặn trên bàn.

Nhìn bọn họ mỗi người hoặc gọi xe, hoặc lái xe rời khỏi, Tiểu Viên thu hồi ánh mắt, đôi mắt tròn mà quyến rũ nhìn chằm chằm hắn, “Đã nói gì với đại sư?”

“Dù sao không phải cầu hôn!” Trương Nguyên Thanh nói lấy lệ.

Tiểu Viên sắc mặt lạnh lùng, quay đầu bước đi.

“Đừng đi đừng đi, chúng ta đến ghế nghỉ ngơi nói...”

Khấu Bắc Nguyệt cùng nhóc mập khi thu thập xong cơm thừa canh cặn, xách túi rác màu đen cỡ lớn xuống lầu, thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi ghế nghỉ ngơi sau quầy lễ tân ở đại sảnh.

Mà Tiểu Viên ngồi trên đùi Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn thối không biết xấu hổ nói nhỏ cái gì, Tiểu Viên toàn bộ hành trình mặt lạnh, lại tùy ý tay hắn ôm eo ăn đậu hũ.

Thấy hắn xuống, Tiểu Viên đứng bật dậy, đi đến bên quầy lễ tân, cúi đầu làm bộ thu thập vật phẩm.

Khấu Bắc Nguyệt lúc mang theo túi rác đi ngang qua quầy lễ tân, dùng sức “Hừ” một tiếng biểu đạt bất mãn, khi đi đến cửa khách sạn, lại dùng sức “Hừ” một tiếng.

“Hừ hừ hừ hừ hừ...”

Khấu Bắc Nguyệt dẫn theo tiểu đệ, một đường hừ hừ đi xa.

Trương Nguyên Thanh rời khỏi khách sạn Vô Ngân, lấy ra chìa khóa xe mở khóa cửa xe, ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn.

Trước lấy ra điện thoại di động gửi tin nhắn báo bình an cho hai chị em Phó gia, Phó Thanh Dương trả lời một cái “Ừm” lời ít mà ý nhiều, Phó Thanh Huyên thì không đáp lại.

Group tiểu đội nhân vật chính có mấy chục tin chưa đọc, phần lớn là Hạ Hầu Ngạo Thiên và Tôn Miểu Miểu phun nhau online, mấy cái cuối cùng là Triệu Thành Hoàng gọi hắn khi nào vào phó bản bang phái.

Ba người bọn Tạ Linh Hi đã thành công vượt qua ba phó bản bang phái, một cái cấp A, hai cái cấp B.

Nay ba người đều đã giai đoạn Siêu Phàm đại viên mãn, muốn tiến một bước nữa, nhất định phải tham gia phó bản giết chóc cuối năm.

Trương Nguyên Thanh ngẫm nghĩ, nhập tin nhắn:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Buổi sáng ngày mai tiến vào linh cảnh, mọi người chuẩn bị một phen.”

Trả lời tin nhắn xong, hắn thấy trong danh bạ biểu hiện một cái “xin kết bạn”, avatar người xin là một con mắt màu máu.

“Ma Nhãn Thiên Vương? Hắn làm sao biết tài khoản phần mềm chat của mình? Ồ đúng rồi, nhất định là Sợ Hãi đề cử mình cho hắn, chậc, thành phần tà ác trong danh sách bạn càng ngày càng nồng đậm rồi.”

Trương Nguyên Thanh yên lặng đồng ý thỉnh cầu của Ma Nhãn.

Hắn rời khỏi phần mềm chat, gửi một tin nhắn cho Chỉ Sát cung chủ: “Đêm nay gặp một lần.”

Tin tức Vô Ngân đại sư lộ ra cần trao đổi với cô gái này một phen, vốn đang muốn khởi binh vấn tội, nhưng về sau cẩn thận nhớ lại, Trương Nguyên Thanh phát hiện cung chủ chưa bao giờ nói linh hồn hắn xé rách là La Bàn Quang Minh tạo thành.

Cô nói Trương Tử Chân để lại cho mình một món đồ, mà đủ loại chứng cứ về sau chứng minh, mảnh vỡ trung tâm La Bàn Quang Minh ở trong tay Trương Thiên Sư, là hắn theo lý thường cho rằng xé rách linh hồn chính là La Bàn Quang Minh.

Nhưng nếu không phải mảnh vỡ La Bàn Quang Minh, lại sẽ là cái gì đây?

Đang lúc suy tư, điện thoại di động “Ting” một tiếng, Ma Nhãn gửi tin nhắn tới.

“Chuyển khoản”

Nhấn vào xem, Ma Nhãn Thiên Vương chuyển cho hắn 500 tệ.

Trả, trả tiền rồi... Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh lập tức trở nên cổ quái.

Quan phương không phát cho ngươi cờ thưởng đạo đức danh dự, Nguyên Thủy Thiên Tôn ta là kẻ đầu tiên không phục!

Hắn thu hồi điện thoại di động, nổ máy, đánh vô lăng, lái xe rời khỏi khách sạn Vô Ngân.

Mười hai giờ đêm.

Quán cà phê đối diện văn phòng cảnh sát khu Khang Dương.

Trương Nguyên Thanh đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, đẩy ra cửa thủy tinh bóng loáng như gương.

Chỉ Sát cung chủ váy đỏ như lửa đứng ở bên quầy, cúi đầu, hết sức chuyên chú pha cà phê, mái tóc như thác nước rủ xuống trên mặt.

“Gần đây tìm chị càng ngày càng thường xuyên, cái này cũng không phải là dấu hiệu tốt nha, cậu đã có bạn gái, không thể ỷ lại như vậy đối với chị.” Giọng nói của cô rất vui mừng, cùng với một chút đắc ý.

“Có chính sự nói với chị.” Trương Nguyên Thanh nhắc nhở cô đừng cợt nhả.

“Nói.” Chỉ Sát cung chủ cúi đầu pha cà phê.

“Tôi tựa như đã tìm được biện pháp hồi sinh lão phụ thân của hai ta.” Trương Nguyên Thanh nói.

Ấm nước “Coong” rơi trên mặt đất, nước nóng bắn lên váy của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận