Linh Cảnh Hành Giả

Chương 146: Cô dâu ma (1)

“Nghĩ đây là một trong những sính lễ, em vừa mở nắp gỗ ra, kết quả trong vại liền vươn ra một sợi dây thừng, túm em xuống nước.”
Cô nhìn anh linh cuống rốn trong vại nước, nghĩ chất lỏng mình vừa rồi bị sặc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: “Ghê tởm quá, ghê tởm quá...”

Trương Nguyên Thanh tính nhẩm thời gian một phen, đánh giá cô gái: “Thời gian em nín thở rất dài nha.”

Tạ Linh Hi lắc đầu, nũng nịu nói: “Em có một món đạo cụ, có thể hồi phục sinh mệnh lực, nếu không có nó, đã sớm nghẹn chết ở trong vại nước.”

Nói xong, cô giơ lên cổ tay trắng bóc, nơi đó có một cái vòng ngọc màu xanh lục biếc.

Vòng tay hồi phục sinh mệnh lực... Cô bé này cũng là mộc yêu? Khí chất không quá giống nha... Trương Nguyên Thanh ‘Ừm’ một tiếng, không chú ý nhiều tới vòng tay, nói:

“Theo anh đi tìm bọn họ đi, hi vọng còn kịp.”

Tạ Linh Hi thu một ít chất lỏng, Trương Nguyên Thanh thì triệu hồi Tiểu Đậu Bỉ đời này lần đầu đánh nhau với bạn cùng lứa tuổi, dọc theo đường mòn đá cuội, bước về phía chỗ sâu trong tòa nhà.

“Đúng rồi, em đưa tấm thẻ kia cho anh.”

“A? Thẻ nào.”

“Đừng giả ngu, thẻ mang ra từ bãi đỗ xe, anh thấy em nhét vào túi sau mông.”

“…”

Kế tiếp, bọn họ ở cạnh sân khấu kịch phía tây nội viện tìm được Hỏa Ma.

Sân khấu kịch bỏ hoang nhiều năm, màn che rủ xuống, rách mướp, trên đài dưới đài đều tích đầy tro bụi.

Hắn ngồi yên ở trên băng ghế, ánh mắt vô thần nhìn sân khấu kịch, như trên sân khấu kịch không có một bóng người đang diễn kịch.

Sắc mặt Trương Nguyên Thanh trầm xuống, ở trong tầm nhìn của hắn, Hỏa Ma trên người âm khí tích tụ, hồn phách sắp rời mà chưa rời, đã là gần chết.

Hắn vội vàng đi qua, đưa tay đặt lên bả vai Hỏa Ma, đáy mắt dâng trào màu đen, cuồn cuộn không dứt hút âm khí vào lòng bàn tay, cắn nuốt tiêu hóa.

Hỏa Ma rùng mình một cái, đôi mắt trống rỗng khôi phục một mảng thần thái, theo bản năng mở miệng kêu la:

“Lạnh quá, lạnh quá!”

Vị Hỏa sư này vừa run rẩy, vừa nhìn xung quanh, thấy Trương Nguyên Thanh bên người cùng Tạ Linh Hi cách đó không xa, kêu lên:

“Đệch, bọn bây đi đâu? Vừa ra khỏi đại sảnh liền không còn bóng người.”:

“Mọi người đều phân tán.” Trương Nguyên Thanh khoát tay, cắt ngang đối phương chất vấn, hỏi:

“Sao anh lại ở chỗ này.”

“Sau khi tôi và bọn bây phân tán, bất tri bất giác bước đến nơi đây, sau đó nghe thấy có người hát hí khúc...” Hỏa Ma vừa nói, vừa nhớ lại:

“Tôi theo thanh âm tới đây, nhìn thấy bên này có sân khấu kịch, có một cô gái ở trên đài hát hí khúc, tôi nhìn vài lần, sau đó, sau đó liền cái gì cũng không nhớ nữa.”

Nói tới đây, cả người hắn run lên một cái, thấy sân khấu kịch xa xa bỏ hoang nhiều năm, lấy đâu ra cô gái hát hí khúc? Hỏa Ma tràn ngập cảm kích nhìn Thần dạ du bên người, “Là cậu đã cứu tôi?”

“Đây là chuyện rất rõ ràng.” Trương Nguyên Thanh mỉm cười.

Phù... Hỏa Ma như trút được gánh nặng, nhớ tới tình huống vừa rồi, nghĩ lại mà còn sợ: “Kỹ năng cùng đạo cụ của tôi, ở trước mặt oán linh không dùng được. Người anh em Vương Thái, đa tạ.”

Tuy nói mỗi nghề nghiệp đều có đặc điểm khác nhau, nhưng oán linh có thể trong im lặng khống chế Hỏa Ma, quá nửa vẫn là dựa vào cấp bậc áp chế.

“Quái vật” loại thần quái, quỷ dị khó lường, nếu nghề nghiệp không khớp, đối phó chúng nó sẽ rất phiền toái. Nhưng cũng có khuyết điểm, chính là thủ đoạn hại người không đủ trực quan.

Hiệu suất không bằng lấy đao đâm.

Ba người ở bên sân khấu kịch, trong phòng hóa trang giăng kín mạng nhện tìm được một cái trâm cài.

Cầm trâm cài, đạt được sính lễ rồi... Trái tim Hỏa Ma xem như rơi về trong bụng, lúc này mới hỏi:

“Tây Thi cùng Tề Thiên Đại Thánh đâu.”

Tạ Linh Hi lắc đầu: “Còn chưa tìm được, hi vọng bọn họ có thể may mắn giống như anh.”

Hỏa Ma liếc cô một cái: “Cô rất muốn bọn họ chết?”

Tạ Linh Hi điềm đạm đáng yêu, vẻ mặt ấm ức: “Sao anh có thể nói như vậy, chúng ta là đồng bạn mà ! “

Hỏa Ma liền mặc kệ cô, hai người trước đó từng xảy ra khắc khẩu, hắn bị tư thái đỏng đảnh tiểu thư của cô bé này chọc tức, không quá vừa mắt cô.

Đương nhiên cũng là bởi vì cô gái không phải gu của Hỏa Ma, bằng không lại là một câu chuyện khác

Ba người rời khỏi nơi này, quay sang đi một cái sân khác. Tòa nhà này so với trong tưởng tượng còn lớn hơn, hậu viện bị cắt thành từng tòa tiểu viện, có cái dùng để làm vườn hoa, có cái dựng sân khấu kịch.

Đi một lúc, Trương Nguyên Thanh có được năng lực nhìn đêm, nhìn thấy nơi xa có một bóng người lảo đảo chạy tới.

Người này đi giày lười quần bó sát, bộ dáng chàng trai trẻ năng động, chính là Tề Thiên Đại Thánh.

“Sao mấy người ở nơi này?” Hắn bất ngờ vui vẻ tới gần.

Đáy mắt Trương Nguyên Thanh dâng trào màu đen sì, nhìn kỹ một lát, xác nhận là bản tôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận