Linh Cảnh Hành Giả

Chương 832: Chỉ số thông minh đảm đương (3)

Từ trong mảnh vỡ ký ức của “Nhân Tính Bản Ác”, Trương Nguyên Thanh nhìn thấy trong lỗ tai trái “Bách Vô Cấm Kỵ”, có một vật nhỏ hình thức vỏ ốc sên.
Đây là đạo cụ hắn liên lạc cùng nội gian? Tai nghe phiên bản linh cảnh?

Nếu như vậy, muốn biết ai là nội gian, liền rất đơn giản. Trương Nguyên Thanh mở mắt, cưỡng ép chấm dứt hỏi linh, cao giọng nói:

“Dừng lại! Mọi người đều dừng lại...”

Tiếng hắn im bặt, phía trước bóng cây u ám, ánh sáng vàng khi sáng khi tắt, đường mòn thông hướng chỗ sâu trong rừng rậm, nhưng không có chút bóng người nào.

Trương Nguyên Thanh sắc mặt cứng ngắc quay đầu, tìm kiếm bóng dáng Quan Nhã bên cạnh. Bên cạnh trống trơn. Quan Nhã cũng không thấy nữa.

Mọi người đều đã biến mất, cứ như vậy lặng lẽ biến mất, cả thế giới tựa như liền còn lại một mình hắn.

Ánh sáng vàng chậm rãi tắt, Tam Đạo sơn nương nương dừng bắn tên, nhíu mày không nói.

Thấy cô dừng lại nữ nguyên soái bình thản nói: “Cô nếu ký kết quan hệ minh ước với tôi, ở trong linh cảnh làm việc cho tôi, tôi liền trả lại cô món đạo cụ đó.”

Một vị Chúa Tể bậc cao, không, nửa bước chí cao có thể xuyên qua ở trong thế giới linh cảnh, việc có thể làm rất nhiều rất nhiều.

“Bổn tọa tiêu dao tự tại, không chịu bất cứ ước thúc nào.”

Tam Đạo sơn nương nương tư thái cao ngạo lạnh lùng, quả quyết từ chối.

Nữ nguyên soái không nói chuyện nữa.

Một vị Chúa Tể của Hư Vô giáo phái phát ra tiếng “Hắc”, nói: “Sơn thần nương nương, ngươi không ngại hợp tác với chúng ta, chúng ta thay ngươi đoạt lại món đạo cụ đó, còn có thể nhân tiện giết Nguyên Thủy Thiên Tôn, thay ngươi xả giận.”

Tam Đạo sơn nương nương liếc hắn một cái: “Bổn tọa không thông đồng làm bậy với người trong ma môn.”

Còn là Nhật Du Thần thanh cao kiêu ngạo... Đại lão trận doanh tà ác nhìn cô, vẻ mặt không tốt. Chẳng qua, đang ở trong linh cảnh, nên là bọn họ sợ hãi vị Nhật Du Thần cổ đại này, bởi vì cô có thể không cần tốn nhiều sức dập tắt hình chiếu ý thức của mọi người, trục xuất bọn họ khỏi linh cảnh.

“Người trong ma môn...” Thiên Vương Sợ Hãi hỏi:

“Ngươi là đời Tống, hay là đường đại? Nhưng xem trang phục của ngươi, lại giống đời Minh.”

Nương nương cao ngạo lạnh lùng một không thèm để ý chút nào, váy lụa bay bay, bay tới gần phó bản giết chóc, quan sát rừng rậm nguyên thủy trong tiểu thế giới.

Thiên Vương Sợ Hãi nhún nhún vai, “Ngươi mặc kệ khiến ta rất không vui, nhưng có trả lời hay không, là tự do của ngươi.”

Nhìn chăm chú nơi nào đó trong rừng rậm, người nào đó đang nhìn xung quanh, khuôn mặt lạnh như băng của sơn thần nương nương đột nhiên nổi lên ý cười.

Ta còn có chuẩn bị ở sau!

“Rừng Rậm Di Động, là chỉ ý tứ này?” Trương Nguyên Thanh nhăn mặt nhíu mày.

Đồng đội đều biến mất, thậm chí không biết đi đâu.

Không thể trì hoãn quá lâu, người của trận doanh tà ác sắp đuổi kịp rồi.

Trương Nguyên Thanh không nói hai lời, trước lấy ra chày Phục Ma, hung hăng đâm vào đùi. Sau khi đổi lấy được lực lượng tịnh hóa, hắn quay đầu nhìn quanh, quan sát cảnh vật xung quanh, xác nhận không có ảo thuật ảnh hưởng, lúc này mới xác nhận năng lực của Rừng Rậm Di Động là “chuyển dời không gian”. Các đồng đội, là thật sự bị chuyển dời đến nơi khác rồi. Hắn quay sang suy nghĩ cơ chế truyền tống của Rừng Rậm Di Động:

“Tỷ lệ đại khái chỉ truyền tống ở trong Rừng Rậm Di Động, sẽ không truyền tống đến nơi khác, bằng không cấp bậc độ khó cùng cửa ải liền không cân xứng... Vị trí của mình chưa thay đổi, lá cây bên chân có thể chứng minh, cho nên, bị truyền tống đi là người khác...

“Mục tiêu của truyền tống, là vật thể đang di động?” Hắn đang phân tích, bên tai truyền đến tiếng tru tràn đầy trung khí của Khương Tinh Vệ:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, chị Quan Nhã...” Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đường lúc tới đây, một cô gái tóc đỏ đi tới, cô vừa đi, vừa hò hét.

Đúng vậy, có thể dựa vào hò hét để hấp dẫn đồng bạn, thật sự là phương pháp đơn giản thô bạo. Có đôi khi, đầu óc đơn giản cũng có chỗ tốt của đầu óc đơn giản. Trương Nguyên Thanh nâng bước đi đón, “Anh ở đây.”

Khương Tinh Vệ không ngờ thật sự có thể gọi được người tới, vui mừng quá đỗi, như nai con nhảy nhót tới. “Em đi rồi đi, mọi người lại đột nhiên không thấy nữa, em có phải trúng quỷ dựng tường của Thần Dạ Du bọn anh hay không?”

Khương Tinh Vệ lao đầu vào trong lòng Trương Nguyên Thanh, vui sướng không thôi.

“Không phải quỷ dựng tường, hẳn là tương tự không gian truyền tống.” Trương Nguyên Thanh hỏi: “Bọn họ sao không thấy?”

“Chính là đang đi thì không thấy nữa.” Khương Tinh Vệ nói.

Trương Nguyên Thanh bỏ qua ý định hỏi chi tiết, trầm ngâm một phen rồi nói:

“Chúng ta nắm tay cùng đi, xem có thể lạc mất hay không. Mặt khác, em tiếp tục hô, đừng có ngừng.” Hai người lập tức tay nắm tay, cùng nhau đi về phía trước.

Khương Tinh Vệ vừa đi vừa hú, nhưng trong tên kêu gọi chỉ còn lại Quan Nhã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận