Linh Cảnh Hành Giả

Chương 473: Dẫn đường dư luận (1)

Khấu Bắc Nguyệt chấn động, nhưng lại cảm thấy hợp lý. Tiểu Viên mắt cao hơn đỉnh, kẻ bình thường tính tình ôn hòa, nhiều nhất đạt được thiện ý của cô, nhưng rất khó trở thành bạn.
Đợi một chút, hắn trước đó sao lại thổi phồng Nguyên Thủy Thiên Tôn, khó trách hắn phải thổi phồng Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tiểu Viên sao có thể làm bạn với loại người vô liêm sỉ này.

Ý nghĩ hỗn loạn, mảnh vỡ hóa hiện lên ở trong đầu Khấu Bắc Nguyệt, hắn cũng chỉ có thể miên man suy nghĩ, vừa rồi nắm tay của Xích Nguyệt An, đả thương nội tạng, nhắm chừng đã chảy nhiều máu. Thể trạng của Yêu mê hoặc sẽ không dễ dàng chết đi, nhưng cũng không có năng lực tự lành khoa trương như Thần dạ du.

Đối mặt từng cái lên án, Xích Nguyệt An đứng ngạo nghễ, cười lạnh nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, mày còn không phải chấp sự, biết mưu hại chấp sự là tội gì không? Đừng tưởng rằng mình lập công huân cấp A, thì có thể muốn làm gì thì làm. Hành giả chính phủ bình thường tâng bốc mày, không đại biểu mọi người đều sẽ nâng đỡ mày, chút công huân đó, ở trong mắt người nội tình thâm hậu thật sự, chẳng là cái gì hết.”

Trương Nguyên Thanh “Phi” phun ra một ngụm bọt máu, lạnh lùng nhìn lại:

“Ít nhất ở chỗ thằng khốn như mày, công huân cấp A rất hữu dụng. Linh Quân, tên kia là Xích Nguyệt An công cụ nâng đỡ, trong tay nắm giữ chứng cứ hắn hối lộ quan viên các cấp.” Ánh mắt hắn nhìn về phía Võ gia ngã bên chân tường, hôn mê bất tỉnh.

“Được!” Linh Quân sắc mặt trầm trọng gật đầu, cất bước đi về phía Võ gia.

Con ngươi Xích Nguyệt An hơi co lại, tầng ngoài âu phục trắng bóc, có đốm sáng màu đỏ sậm tự do, ấp ủ.

Bao tay mỏng màu đỏ tản mát ra nhiệt độ cao vặn vẹo không khí, lửa sắp phun mà chưa phun.

Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, ngoài đại sảnh truyền đến một đợt bước chân hỗn độn dồn dập, Linh Quân dừng bước, nghiêng đầu nhìn. Xích Nguyệt An thu liễm màu đỏ sậm ngoài thân, bao tay tán đi nhiệt độ cao.

Ba thành viên của đội 2 theo tiếng nhìn lại, cửa đại sảnh mở rộng có một đám trị an viên mặc đồng phục tràn vào, trong tay bọn họ cầm khiên chống bạo động cùng súng ống, mang theo giáp ngực, mũ giáp, võ trang hạng nặng. Người đàn ông trung niên duy nhất không cầm khiên, bị trị an viên vây ở trong, người này thân thể hơi béo, thịt hai bên má hơi rủ xuống, thể trạng to lớn, có thể thấy được lúc trẻ tuổi cũng là một người thanh niên khôi ngô.

“Tất cả ôm đầu ngồi xổm xuống.” Người đàn ông trung niên khẽ rống lên.

Nhìn thấy trị an viên súng vác vai, đạn lên nòng, Xích Nguyệt An hơi ngẩn ra, hắn vốn tưởng kẻ chạy tới là tiểu đội Linh Cảnh Hành Giả dưới trướng.

Sau khi nhận được thông báo, hắn phát ra tin tức cho các đội trưởng dưới trướng, sau đó dẫn đầu chạy tới trợ giúp, tính thời gian, những kẻ đó cũng nên đến rồi. Không ngờ chạy tới trước hết, ngược lại là đồng nghiệp văn phòng cảnh sát khu Sa Khẩu.

“Lỗ sở trưởng, sao ngài đến đây?” Xích Nguyệt An giọng điệu trầm ổn.

Lỗ sở trưởng? Phó sở trưởng sai sử Khổng Lương Bình làm giả chứng cứ, bao che Xích Nguyệt An? Trương Nguyên Thanh khẽ nhíu mày. Khấu Bắc Nguyệt bị thương nặng ngã xuống, hít thở lập tức dồn dập hẳn lên.

“Tôi nhận được quần chúng báo án, nói có kẻ phạm pháp xông vào chỗ tư nhân, ác ý giết người.” Sở trưởng Lỗ mặc áo chống đạn, mũ giáp chống đạn, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Xích Nguyệt An khẽ gật đầu, chỉ vào đám người Linh Quân:

“Là bọn chúng!”

“Nhóm người này lai lịch không rõ, hành hung giết người, cực kỳ nguy hiểm, sở trưởng Lỗ, ông cũng nên cẩn thận.” Sở trưởng Lỗ nghe hiểu ám chỉ, vẫn duy trì thái độ uy nghiêm, cao giọng nói:

“Bốn người bọn bây ôm đầu ngồi xổm xuống, cảnh cáo một lần.”

Sau đó, hắn hầu như không có khoảng cách, không để lại đường sống cho người ta mở miệng: “Cảnh cáo hai lần, cảnh cáo ba lần, nổ súng!”

Trị an viên xung quanh đối với cấp trên chỉ huy trái quy định coi như không thấy, phục tùng vô điều kiện, lập tức nâng họng súng, mười mấy người mấy mấy khẩu súng đồng thời nổ súng, trút mưa đạn về phía bốn người.

Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, màn đạn dày đặc như thế, có thể trực tiếp uy hiếp đến hắn.

Tệ nhất là, Xích Nguyệt An và sở trưởng văn phòng cảnh sát khu Sa Khẩu thông đồng làm bậy, bày rõ muốn mượn tay các trị an viên bình thường này, chế tạo phiền toái, chế tạo nguy cơ cho bọn họ. Giết trị an viên tính chất liền thay đổi, còn phải trừ điểm đạo đức.

“Rắc!” Gạch dưới chân Linh Quân vỡ nát, một cây dây leo trang trí lá cây chui từ dưới đất lên, dây leo mang bản thân cuộn thành một tấm khiên tròn đường kính ba mét.

Đoàng đoàng đoàng!

Toàn bộ đạn bắn vào trên khiên gỗ cứng rắn, hoặc bắn bay, hoặc cắm vào trong đó.

Linh Quân búng ngón tay, theo tiếng búng tay, gạch dưới chân các trị an viên nứt ra, từng sợi dây mây uốn lượn như rồng phá đất lao ra, điên cuồng sinh trưởng. Trị an viên súng vác vai, đạn lên nòng người ngã ngựa đổ, đứng không vững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận