Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3237: Lời cuối sách (7)

Cửa khoang Mẫu Thần Tử Cung sau đó sống lại, đạo cụ này tương tự tử cung bắt đầu rung động mạnh mẽ, như trái tim, trong cửa khoang bao trùm một tầng màng mỏng màu trắng mờ, thân thể bọc nhau thai bắt đầu hòa tan, tựa như rơi vào dạ dày của con thú khổng lồ.
Đợi phân thân hòa tan xong, Mẫu Thần Tử Cung rung động càng kịch liệt hơn, một phôi thai hình thành bên trong khoang thịt, nhanh chóng phát triển sinh trưởng, mấy phút đồng hồ sau, một bàn tay chống lên màng mỏng bao bọc miệng khoang thịt.
Con thủ lông nhung nhỏ nhắn đáng yêu cùng Trần Thục nhịn không được bước hai bước dài, tới gần khoang thịt, ánh mắt gắt gao nhìn bàn tay chống lên màng mỏng kia.
Màng mỏng ‘Xoẹt’ rách ra, một thanh niên ngũ quan tuấn tú, chậm rãi từ trong khoang thịt ngồi dậy.
Ngũ quan của hắn có ba bốn phần tương tự với Trương Nguyên Thanh, khí chất thì hoàn toàn khác, ôn hòa, công chính, mang theo uy nghiêm nhàn nhạt, rất có khí chất nho tướng.
Ánh mắt Trương Tử Chân có chút mờ mịt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy mình ngồi ở trong khoang thịt của Mẫu Thần Tử Cung, nhìn thấy một đám người vây xem xung quanh, trong lòng hắn đã hiểu tất cả.
Chuyện đầu tiên làm, là để lỗ chân lông dâng trào năng lượng đen sịt sền sệt, ở ngoài thân đan xen thành một cái trường bào đơn sơ.
“Tử Chân...”
Nước mắt tràn mi Trần Thục, nỗi nhớ đè nén trong lòng mười sáu năm, như núi lửa phun trào, hóa thành bi thương và vui sướng mãnh liệt.
Cô lao nhanh về phía Mẫu Thần Tử Cung, giẫm lên vật chất máu thịt ngọ nguậy, lao về phía người chồng mình yêu nhất.
“Oa, Tử Chân!”
Một bóng trắng từ bên cạnh lao ra, lúc đi ngang qua Trần Thục, không biết vô tình hay cố ý, đạp một cước ở bắp chân của cô, làm Trần Thục ngã lăn trên mặt đất, sau đó vượt trước lao vào trong lòng Trương Tử Chân.
Trương Nguyên Thanh tự giác là trẻ mồ côi làm bộ chưa nhìn thấy, cũng chưa đỡ.
“Tử Chân, anh rốt cuộc trở về rồi, anh rốt cuộc trở về rồi...”
Con thỏ lông xù lao vào trong lòng của hắn, hai chi trước đặt lên ngực, ngẩng đầu, con mắt giống như hồng ngọc chứa đầy nước mắt: “Cẩu Tử gạt tôi, Cẩu Tử gạt tôi, anh rõ ràng là chết rồi.”
Giọng của cô có chút thanh thúy, như tiểu cô nương.
Cô là gần đây mới biết được “tin buồn” của Trương Tử Chân, đồng thời cũng được nói cho biết Trương Tử Chân sắp sống lại, nếu không, Vườn Bách Thú sẽ biến thành truyền thuyết đô thị khủng bố của Tùng Hải.
Trương Tử Chân thu hồi ánh mắt nhìn vợ, cúi đầu nhìn khí linh, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, nói khẽ: “Tôi trở về rồi. A Mẫn, tôi đã chết bao nhiêu năm rồi?”
Khí linh tên A Mẫn nhìn về phía Trương Nguyên Thanh: “Chưa từng tính thời gian, nhưng con của anh cũng lớn như vậy rồi.”
Trương Tử Chân theo ánh mắt của cô nhìn lại, hai cha con cách mười mấy mét, ánh mắt giao hội.
Đôi mắt Trương Tử Chân nhìn chằm chằm hắn, trọn vẹn mười mấy giây, trong mắt vui mừng, từ ái đều có.
Trương Nguyên Thanh cũng đang đánh giá hắn, thời gian dần trôi qua, trùng hợp với gương mặt thường xuyên phác họa kia trong đầu, rất quen thuộc, nhưng giờ này khắc này, lại cảm thấy lạ lẫm không gì sánh được.
Năm tháng quá khứ cuồn cuộn không thôi ở trong lòng, hắn nhớ tới bàn tay ấm áp, vòng tay rộng lớn của phụ thân, nhớ tới nụ cười ôn hòa mình vô luận nghịch ngợm như thế nào cũng sẽ không tức giận.
Nhớ tới trong đêm thường truyền đến tiếng ho khan.
Hắn muốn nói chút lời chúc mừng, dí dỏm, để lần cha con nhận nhau này càng thêm nhẹ nhõm, nhưng đến bên miệng, chỉ có một tiếng khô khan:
“Ba...”
Trương Tử Chân nụ cười ôn hòa gật đầu, “Con không phải chân thân nhỉ?”
Kế hoạch trước khi chết của hắn, chính là nâng đỡ con trai tranh đoạt Thái Dương Chi Chủ, bây giờ đã sống lại, nói rõ đại công cáo thành.
Nguyên Tử trước mắt không có chút nào là vị cách Bán Thần.
Trương Nguyên Thanh lúc này mới đỡ lấy mẫu thân, tới trước khoang thịt, nói ra: “Chân thân đã là Thái Dương Chi Chủ, không tiện giáng lâm, linh hồn của bọn con đồng nguyên, tư tưởng đồng bộ, trên bản chất cũng không khác biệt gì.”
Trương Tử Chân đã vui mừng tự hào, lại hổ thẹn áy náy, nói: “Vất vả con rồi!”
Điều Nguyên Tử trải qua, hắn còn không biết, nhưng làm Chúa Tể đỉnh phong, hắn biết rõ trong đó có bao nhiêu khó khăn hiểm trở.
“Tử Chân...” Vành mắt Trần Thục đỏ bừng, “Anh vẫn trẻ tuổi như vậy, em lại đã già rồi.”
Trương Tử Chân đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô, cười nói:
“Năm đó, anh đã thường xuyên nghĩ, mười năm sau em sẽ như thế nào, so với trong tưởng tượng của anh càng đẹp hơn.”
Hắn ôm vợ vào trong lòng: “Nhiều năm như vậy, cảm ơn em.”
Người xung quanh yên lặng chờ đợi, chưa quấy rầy một nhà ba người đoàn tụ.
Chờ Trần Thục bình ổn cảm xúc, cô thấp giọng nói:
“Nên hồi sinh Sở Thượng cùng Vãng Sự Vô Ngân rồi.”
Trương Tử Chân lập tức đưa ánh mắt về phía hai cái lồng heo nơi xa, vẻ mặt có chút kích động, thổn thức.
Hắn nắm tay Trần Thục, sải bước ra, tới trước lồng heo, hướng phía cậu gật đầu: “Đại ca, những năm qua, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận