Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2209: Dứt khoát lưu loát (2)

Tiếng súng vang dội bao phủ tiếng ồn ào, đám khách, gái điếm trong quán bar đột nhiên cả kinh, hoặc ôm đầu ngồi xổm xuống, hoặc tìm kiếm công sự che chắn, thuần thục làm người ta đau lòng.

Đám lưu manh trông quán bar, thì rút ra súng ngắn, họng súng đen sì nhắm vào thanh niên âu phục màu trắng.

Đột nhiên, đám lưu manh này giống như mất đi hi vọng đối với cuộc sống, vẻ mặt chết lặng nhắm họng súng vào huyệt Thái Dương, bóp cò súng.

Trong tiếng súng liên tiếp vang lên, đám lưu manh lần lượt ngã xuống.

Lúc này, Trương Nguyên Thanh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía trong quán bar, cảm ứng được một sự ác ý cùng tức giận cực hạn đang tới gần.

Là kẻ địch Thánh Giả cảnh.

Người thường trong quán bar quá nhiều... Hắn lập tức thi triển năng lực thao túng cảm xúc của Huyễn Thuật Sư, chế tạo khủng hoảng, để các vị khách trong quán bar mất đi lý trí, hoảng sợ lao về phía cửa lớn, gào thét chói tai bỏ chạy.

Hành lang đi thông bên trong quán bar, một bóng đen lao ra như điện.

Đây là một quái vật nửa người nửa thú, có thân hình nhân loại, cái đầu trên cổ lại là một cái đầu chó địa ngục, con mắt dữ tợn màu đỏ tràn ngập thô bạo, trong cái mồm to như chậu máu giăng kín răng nhọn, phun ra những làn khói đen có tính ăn mòn rất mạnh.

Kẻ Bóp Méo!

Trong đầu Trương Nguyên Thanh nhanh chóng hiện lên tư liệu của Kẻ Bóp Méo, kỹ năng trung tâm của Kẻ Bóp Méo chính là hai chữ “bóp méo”, một bộ phận nào đó của thân thể bọn họ sẽ sinh ra bóp méo, do đó có được năng lực siêu phàm tương ứng.

Điểm ấy tương tự với Vu Cổ Sư hóa cổ, nhưng Kẻ Bóp Méo một khi bóp méo, liền không thể khôi phục thành bộ dáng nhân loại bình thường nữa.

Ở thời Trung Cổ, truyền thuyết về ác ma phần lớn bắt nguồn từ Kẻ Bóp Méo.

Ngoài ra, Kẻ Bóp Méo còn có kỹ năng “Khói Độc”, “Ác Ma”, thứ trước là độc tố có tính ăn mòn mãnh liệt, cái sau là tăng thêm thể phách. Kỹ năng bị động là “Máu Lạnh”, làm Kẻ Bóp Méo vĩnh viễn ở trạng thái bình tĩnh, vĩnh viễn sẽ không sinh ra thương hại, đánh mất lý trí.

Kỹ năng bị động này khắc chế thao túng tinh thần của Huyễn Thuật Sư.

“Chó ác ma” Henry lao ra khỏi lối đi, nhanh chóng nhìn quét quán bar, không để ý đến khách khứa hoảng sợ chạy trốn, ánh mắt tập trung ở trên thi thể nhân viên pha chế cùng Lee Austin.

Sau đó hắn nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục trắng trước quầy bar, cổ họng phồng lên, mở ra cái mồm to như chậu máu, phun ra một đám sương mù đen đậm đặc như nước đường.

Trương Nguyên Thanh nghiêng người né tránh.

Đám sương mù đen kia bắn nhanh đi, nện ở trên sàn giăng kín rượu, xẹt xẹt liên thanh, hóa tan ra một cái hố thật sâu.

Cổ họng “Chó ác ma” Henry phồng lên lần nữa, đang muốn phóng ra sương mù đen, trong tầm nhìn bỗng nhiên mất đi bóng dáng kẻ địch, thanh niên tóc vàng có được đôi mắt xanh thẳm kia đã biến mất.

Một giây sau, ngực hắn đau đớn, cúi đầu nhìn, một cây đoản đao hai mặt đen trắng từ sau lưng đâm ra.

Hắn chỉ kịp phát ra một tiếng gào rống phẫn nộ, không cam lòng, thân thể liền nhanh chóng khô quắt, linh hồn cùng sinh cơ tiêu tán.

“Kẻ Bóp Méo cấp 4, không có tính khiêu chiến gì.” Trương Nguyên Thanh than thở giơ tay, búng ngón tay ‘Tách’, hóa thành ánh sao như mộng ảo tiêu tán.

...

Hôm sau, 11 giờ trưa.

Khu Queens, ngoài nhà ăn, Trương Nguyên Thanh đi một mình tới, dịch dung thành một thanh niên da trắng dung mạo bình thường, đứng ở bên đường, nhìn bên trong quán ăn.

Hắn cẩn thận cảm ứng cảm xúc của người đàn ông da trắng lớn tuổi Kevin trong nhà ăn.

Khẩn trương, chờ mong, sốt ruột không chờ nổi, không có vấn đề... Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu, tiến vào quán ăn.

Hiện nay hắn là tán tu, bất cứ hành động nào cũng phải cẩn thận là trên hết, phòng bị hành động quán bar tối hôm qua đã dẫn tới Thiên Phạt chú ý, Bộ chấp hành của Thiên Phạt mò theo nguồn gốc tìm tới Kevin, hôm nay chạm mặt là bố cục bắt ba ba trong rọ.

Lại hoặc là bố cục của Hội Sinh Vật Luyện Kim.

Tuy hai cái khả năng đều rất nhỏ, nhưng không thể không phòng bị.

Tiến vào nhà ăn, hắn đi vệ sinh trước một chuyến, biến trở về dung mạo “Trương Thanh Dương”, lúc này mới ngựa quen đường cũ đẩy mở cửa phòng.

Trong phòng bao riêng nhỏ bé tương tự, trên vị trí tương tự, người đàn ông da trắng lớn tuổi Kevin lo âu mà khẩn trương ngồi, ánh mắt thường thường liếc về phía cửa phòng, tần suất uống cà phê càng lúc càng nhanh.

Hắn lại uống một ngụm cà phê, theo bản năng nhìn về phía cửa, một lần này, hắn thấy cửa phòng đẩy ra, vị thợ săn tiền thưởng đến từ nước ngoài của ngày hôm qua đi vào.

Mắt Kevin sáng lên, có chút đứng ngồi không yên nhấp nhổm mông, ánh mắt nhìn chằm chằm thợ săn tiền thưởng.

Ánh mắt Trương Nguyên Thanh đảo qua gian phòng, hơi dừng lại ở trên hai vali xách tay bên chân Kevin, sau đó kéo ghế dựa ra ngồi xuống, đặt điện thoại di động ở mặt bàn, mở khóa, giao cho Kevin:

“Nhiệm vụ hoàn thành, mời nghiệm thu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận