Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1161: Hầu bao của Nguyên Thủy Thiên Tôn (4)

Giờ khắc này, vị Hỏa Sư này tràn ngập tính xâm lược cùng tính nguy hiểm, thật sự hiển lộ ra một tia uy nghiêm của lão đại lăn lộn xã hội.

Tổ chức tán tu dân gian có quy mô, sau lưng đều có quan phương hoặc thế gia linh cảnh nâng đỡ? Cái này trái lại mình trước giờ không nghĩ tới, sự tồn tại của Chỉ Sát cung khiến mình đối với tổ chức dân gian có ấn tượng cố hữu, trái lại tổ chức dân gian giống Chỉ Sát cung có được “độc lập chủ quyền” như vậy cũng không nhiều. Trương Nguyên Thanh thấy không khí không đúng, nhìn về phía Âm Cơ, hỏi:

“Âm Cơ chấp sự, ngài biết đạo cụ phân bộ Giang Hoài cùng Tạ gia đánh mất ở đây là cái gì không, trong nhiệm vụ treo thưởng không nói tới.”

Vấn đề này quả nhiên hấp dẫn các Thánh Giả chú ý.

Âm Cơ không giấu giếm, giọng điệu dịu dàng nói:

“Đạo cụ của Tạ gia, là một bộ phận của món đạo cụ loại quy tắc nào đó, cụ thể tôi không quá rõ, chỉ biết là món đạo cụ loại quy tắc đó là bảo vật trấn tộc Tạ gia, sở dĩ sẽ đánh mất ở nơi này, là vì năm đó vào phó bản là huyền tôn của lão tổ tông Tạ gia, thiên tư cực tốt, có hi vọng trở thành gia chủ đời tiếp theo.”

“Về phần đạo cụ của phân bộ Giang Hoài, hẳn là cái đĩa quay âm dương kia, nó còn có một biệt hiệu, gọi là Lưu Manh Bàn.”

Một bộ phận của đạo cụ loại quy tắc? Mọi người nghe mà mắt tỏa sáng.

Bảo vật trấn tộc của một thế gia linh cảnh, tỷ lệ đại khái là đạo cụ loại quy tắc cấp Chúa Tể.

Một bộ phận của nó, đủ khiến các Thánh Giả ở đây làm giàu.

“Vì sao gọi là Lưu Manh Bàn?” Anh Gà Đỏ hỏi.

Âm Cơ nhớ lại, nói:

“Bàn xoay âm dương, nửa bên trắng, nửa bên đen, trắng là sống, đen là chết. Nếu kim đồng hồ của bàn xoay chỉ hướng màu trắng, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, nếu chỉ hướng màu đen, nó sẽ cắn nuốt sinh cơ của toàn bộ sinh linh ngoài chủ nhân.

“Nhưng chỉ cần có thể trả lời vấn đề của nó, thì có thể đạt được một lần cơ hội làm lại. Những vấn đề đó cực kỳ bất nhã, cho nên được xưng là Bàn Xoay Lưu Manh, về phần cụ thể vấn đề là cái gì, tôi cũng không biết.”

Đó dù sao cũng là đạo cụ của Ngũ Hành minh, cô biết nhiều như vậy, đã cực kỳ bác học.

Cực kỳ bất nhã là cách bất nhã như thế nào? Trương Nguyên Thanh trong lúc nhất thời thế mà lại sinh ra sự tò mò mãnh liệt.

“Đạo cụ này nghe qua không quá đứng đắn nha.” Anh Gà Đỏ phát biểu ý kiến, mà ba cô gái đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Nhất thời không lời, nữ huấn luyện viên lạnh lùng xinh đẹp Hạ Thụ Chi Luyến liếc hầu bao của Trương Nguyên Thanh vài lần, hơi tò mò hỏi:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, trong hầu bao của cậu là cái gì?”

Đừng nhắc tới hầu bao của tôi... Trương Nguyên Thanh mặt không đổi sắc nói: “Vì sao hỏi như vậy?”

Hạ Thụ Chi Luyến cười nhẹ một cái, nói: “Không có gì, chỉ là tò mò.”

Lúc này, Âm Cơ nhìn ra phương xa ngoái đầu nhìn lại, thản nhiên nói: “Bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn luôn cố ý tránh, rất sợ tôi chú ý tới hầu bao của hắn.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía hầu bao của Trương Nguyên Thanh.

Hạ Thụ Chi Luyến cười một cái: “Thì ra ngài cũng chú ý tới.”

Làm một chấp sự thành thục, cô sẽ không chủ động chọc thủng bí mật của người khác, nhưng cô chú ý tới Nguyên Thủy Thiên Tôn luôn ý đồ dùng thân thể ngăn trở hầu bao, một bộ tư thái sợ bị Âm Cơ chú ý tới.

Mà động tác như “có tật giật mình” của hắn, thật ra đã bị Âm Cơ chú ý tới, người sau vài lần cố ý vô tình liếc về phía hầu bao của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Cho nên, Hạ Thụ Chi Luyến mới làm rõ việc này, nhắc nhở Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Mình, mình rõ ràng như vậy sao? Trương Nguyên Thanh mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng nhe răng trợn mắt, hắn quả thật rất lo lắng loa Miêu Vương trong hầu bao bị Âm Cơ chú ý tới.

Để ý, cho nên mới sẽ chú ý.

Hắn đang không biết nên giải thích như thế nào, liền nghe Âm Cơ cách đó không xa nhẹ nhàng nói:

“Tôi không quan tâm.”

Dứt lời, một lần nữa hướng ánh mắt về biển lớn.

Cô nếu biết trong này có audio cô gọi Ma Quân “hảo ca ca”, cô sẽ không nói ra đoạn lời này. Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Câu này của Âm Cơ, thật ra là đang trấn an hắn.

Quả thật là đại tỷ tỷ dịu dàng, biết nghĩ cho người khác, Trương Nguyên Thanh biết nhiều cô gái như vậy, nhưng cực ít có ai giống Âm Cơ, khiến hắn cảm thấy thư thái, thoải mái.

Mà đây còn là dưới tình huống cô cố ý giữ khoảng cách với mọi người.

Vừa nghĩ như vậy, Ma Quân rễ tình đâm sâu đối với cô, tựa như cũng không khó lý giải.

Một kẻ sa ngã tính cách biến đổi hẳn, nếm hết nhân gian ấm lạnh, đột nhiên gặp được một đại tỷ tỷ dịu dàng dễ mến, lại mỹ mạo tuyệt luân như vậy, giống như tìm được bến cảng tâm linh, yêu cô ấy không phải chuyện rất bình thường sao?

Đáng tiếc là một đoạn nghiệt duyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận