Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1794: Thần Dạ Du sa ngã (2)

Thì ra là thế, thì ra là thế... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, “Cho nên cha tôi là bị Linh Thác giết?”

Linh Thác là năm 2001 sống lại, phụ thân là chết năm 2006.

Trong bốn năm này, hai bên rất có thể còn đang đánh cờ, chiến đấu, cuối cùng Linh Thác thắng, phụ thân trở về linh cảnh.

Cung chủ từng nói, phụ thân Trương Tử Chân từng nói muốn ra ngoài làm một việc lớn, vì thế cố ý gửi nuôi cô ở trong nhà người khác.

Nay xem ra, rất có thể chính là một lần sinh tử cục với Linh Thác nha.

Một lần đó hắn đã trở lại, nhưng sáu năm sau, hắn chung quy không chạy thoát vận rủi.

Trương Nguyên Thanh lặng lẽ thở dài, “Đại sư, đã là báo thù, vì sao Linh Thác chưa tìm ngài?”

“Không tinh thông ảo thuật, dù là Bán Thần cũng không vào được chùa miếu của tôi.” Vô Ngân đại sư tạm dừng ngắn ngủi, chậm rãi nói: “Thần Dạ Du bố cục sâu xa, cậu lại làm sao biết hắn không đang chuẩn bị đối phó tôi?”

Điều này cũng đúng... Trương Nguyên Thanh nhất thời không còn lời nào để chống đỡ.

Hắn nghĩ ngợi, nói: “Một sự kiện cuối cùng, đại sư, lúc các người quyết định thăm dò bí mật linh cảnh, có chuẩn bị trước máu cùng con nối dõi chứ?”

Vô Ngân đại sư khẽ gật đầu.

Trương Nguyên Thanh lập tức trở nên bất ngờ: “Vậy tôi có phải có thể hồi sinh cha tôi hay không?”

Linh Thác có thể sống lại, Trương Thiên Sư và Sở Thượng vì sao không thể?

“Ngày đó Sở Thượng dùng máu tươi cùng máu thịt của chúng tôi đắp nặn một phân thân, dùng để hồi sinh, phân thân này chúng tôi đều tự giao cho người mình tín nhiệm nhất.” Vô Ngân đại sư nói:

“Tôi cũng không biết Trương Thiên Sư và Sở Thượng giao phân thân cho ai, sau khi Sở gia diệt môn, Mẫu Thần Tử Cung bị Binh Chủ giáo cướp đi, phân thân liền không có đất dụng võ. Cậu nếu có thể tìm được phân thân của hai người bọn họ, đoạt lại Mẫu Thần Tử Cung, tự có thể hồi sinh bọn họ.”

Mắt Trương Nguyên Thanh đột nhiên sáng ngời, một dự cảm mãnh liệt hiện lên trong đầu:

Phân thân của Trương Tử Chân ở chỗ Trần Thục!

Sau khi phụ thân chết, Trần Thục quay đầu liền ném con trai về nhà mẹ đẻ, lấy danh nghĩa công tác đi xa hải ngoại, ngày lễ ngày tết mới trở về một lần.

Bây giờ nghĩ đến liền rất không hợp lý, bà ấy ra nước ngoài để làm gì? Lạ nước lạ cái.

Nếu chỉ là muốn kiếm tiền nuôi gia đình, lấy quan hệ của Trần gia ở Tùng Hải, bà ấy vẫn có thể tìm được một công việc tốt, nuôi gia đình sống tạm không chút khó khăn.

Bà ấy đây là mang phân thân của phụ thân ra ngoài lánh họa.

Cho nên cha mình còn có khả năng chết mà sống lại, chỉ cần có thể từ chỗ Binh Chủ giáo đoạt lại Mẫu Thần Tử Cung. Nếu có thể tìm được phân thân của Sở Thượng, như vậy cha của cung chủ cũng có hi vọng sống lại... Trương Nguyên Thanh hít sâu mấy hơi, bình ổn cảm xúc kích động trong lòng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, có thể có khả năng một nhà đoàn viên.

“Tôi không có vấn đề nữa.” Trương Nguyên Thanh chắp hai tay, “Đa tạ đại sư thay tôi giải rất nhiều nghi hoặc quấy nhiễu đã lâu.”

“Đã là con cố nhân, không cần nói cảm ơn.” Vô Ngân đại sư trầm giọng nói: “Tháng Chín tôi sẽ vào linh cảnh một lần, ngắn thì mấy ngày, lâu là hơn tháng mới có thể trở về, trong khoảng thời gian này, mong chiếu cố khách sạn nhiều hơn.”

“Tôi nên làm như vậy!” Trương Nguyên Thanh nói.

Vừa dứt lời, cảnh vật trước mắt nhanh chóng biến hóa, tượng Phật, khung trang trí, ánh nến, cùng với bóng lưng nạp y màu xanh kia chậm rãi tiêu tán.

Hắn một lần nữa về tới căn phòng lớn.

Từng ánh mắt sắc bén đồng loạt nhìn qua.

Trương Nguyên Thanh vượt ở trước khi mọi người mở miệng, trầm giọng nói:

“Các vị, tôi biết các người có rất nhiều điều muốn hỏi, thực không dám giấu, tôi là con tư sinh thất lạc nhiều năm của đại sư, hôm nay thay người mẹ đã mất nhiều năm kia của tôi, hướng ông ấy đòi cái công đạo.

“Đại sư vừa rồi đã sám hối, tôi đã tha thứ ông ấy.”

Từng ánh mắt sắc bén kia nhất thời trở nên dại ra.

Mọi người nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu Viên lạnh lùng nói: “Không muốn nói thì đừng nói.”

Cô sau đó nhìn về phía Khấu Bắc Nguyệt đang trợn mắt cứng lưỡi, khuôn mặt trắng nõn giật một cái.

Người ngoài không hiểu biết Nguyên Thủy Thiên Tôn thì thôi, đứa nhỏ ngốc này thế mà cũng tin?

Mọi người cũng không phải người hiếu chuyện truy hỏi tới cùng, vừa nghe Tiểu Viên nói như vậy, liền không hỏi nữa.

Trương Nguyên Thanh ha ha một tiếng: “Ăn cơm ăn cơm, đến đến đến, Xung ca, chúng ta tiếp tục uống.”

Triệu Hân Đồng nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, lại nhìn người khác, yên lặng cầm lên cặp sách treo ở ghế dựa:

“Tôi hôm nay xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều còn phải đi học, tạm biết các chú bác dì.”

Cô đeo ba lô nặng nề ở trước ngực, hai tay bảo vệ, đánh vòng eo nhỏ ra ngoài.

Trương Nguyên Thanh nhớ trước khi tới, túi sách của cô vẫn là rỗng tuếch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận