Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1754: Cố chấp cuồng (2)

Ở nháy mắt tiếp xúc với ánh mắt Trương Nguyên Thanh, bà ta không tiếng động há to mồm, rách đến bên tai, máu đen sì sền sệt chảy xuôi như nước đường.

“Ô !”

Trong cửa tiệm thổi lên một trận gió âm dọa người, bà lão mặc áo vải thời dân quốc, rít lên lao về phía Trương Nguyên Thanh.

Đây vốn nên là một oán linh tầng cấp Chúa Tể, nhưng nó tựa như vừa bị Nhật chi thần lực làm bị thương nặng, khí tức trượt dốc, xen vào giữa Thánh Giả cùng Chúa Tể.

Cấp 7 yếu!

Mắt Phó Thanh Huyên liếc xéo, dùng khóe mắt nhẹ nhàng nhìn oán linh giương nanh múa vuốt, thậm chí chưa dừng bước, dựng ngón tay như kiếm, đang muốn giải quyết thiêu thân lao đầu vào lửa.

Trương Nguyên Thanh đột nhiên động, vậy mà lại chủ động nghênh đón oán linh cấp 7 yếu.

Thấy thế, Nguyên Soái nhíu nhíu mày.

Hốc mắt trái Trương Nguyên Thanh chợt hiện ra năng lượng tối đen nồng đậm, mắt phải hóa thành con ngươi vàng nóng chảy, cánh tay trái hắn nhuộm lên âm khí đen sì, cánh tay phải sáng lên hào quang vàng óng thuần khiết bá đạo.

Lực lượng Thái Âm cùng Thái Dương đồng thời tràn đầy thân thể.

Tay trái Trương Nguyên Thanh bắt lấy cổ bà lão, Phệ Linh áp chế, tay phải vỗ nhẹ vào trán nó.

Xẹt xẹt liên thanh, trán lão phụ bốc lên từng trận khói đen, phát ra tiếng thét chói tai thê lương chỉ có Thần Dạ Du có thể nghe được.

Khí tức của nó nhanh chóng trượt dốc.

Trương Nguyên Thanh mở miệng hít một cái, bà lão liền hóa thành khói đen bị hắn nuốt vào trong bụng.

Không đến 3 giây, một oán linh cấp 7 yếu đã bị thu phục.

Phó Thanh Huyên thu ngón tay dựng thành kiếm, lông mày đã sớm giãn ra, cô như có hứng thú đánh giá Trương Nguyên Thanh, nói:

“Nhật chi thần lực... Cậu thế mà lấy thân thể Thánh Giả cất chứa Nhật chi thần lực, quả nhiên là thiên tài, tương lai có thể mong chờ.”

Nếu các trưởng lão quan phương nghe được câu này, nhất định sẽ càng thêm coi trọng Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Nguyên Soái không đến ba mươi tuổi bước lên đỉnh phong, thiên phú mạnh mẽ trên đời hiếm thấy, dù là Ma Quân cũng phải thấp hơn cô một bậc.

Nhân vật như vậy không thể tránh khỏi tự cao tự đại, Phó Thanh Dương cảm thấy thiên tài cả thiên hạ đều là rác rưởi, mà cô cảm thấy Bán Thần toàn thế giới đều là rác rưởi.

Chỉ là cô không nói.

Trong người trẻ tuổi đương đại, có thể được cô tán thành, trừ Ma Quân không có ai khác nữa.

Em trai ruột Phó Thanh Dương ở trong mắt cô, cũng chỉ là một con chim ngốc cần cù bù thông minh mà thôi.

Trương Nguyên Thanh lui về tại chỗ, lớn tiếng nói:

“Chính bởi vì có Nguyên Soái, tôi mới dám mạo hiểm, là Nguyên Soái cho tôi dũng khí.”

Phó Thanh Huyên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chưa từng ngờ, vị thiên tài mới tấn thăng này của quan phương, vậy mà lại biết nói tiếng người như vậy.

“Cậu thiếu linh phó?”

“Cực thiếu!”

Phó Thanh Huyên hơi trầm ngâm:

“Tôi dẫn cậu càn quét một phen, nơi đây linh phó âm thi chất lượng tốt số lượng không ít, nhưng tôi chỉ thay cậu cướp đoạt giai đoạn Thánh Giả, nếu muốn đạt được âm thi cùng oán linh cấp Chúa Tể, cần cậu tự mình cố gắng, bổn tọa sẽ không dục tốc bất đạt.”

Trái tim Trương Nguyên Thanh điên cuồng đập thình thịch, chần chừ nói: “Cái này, có thể chậm trễ cứu người hay không? Phó trưởng lão còn chưa thoát ly nguy hiểm.”

So sánh với linh phó cùng âm thi chất lượng tốt, hắn càng lo lắng an nguy của Phó Thanh Dương hơn.

Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Phó Thanh Huyên rốt cuộc lộ ra một nụ cười, sau đó thu liễm, nhìn về phía xa, nói:

“Bọn họ trong thời gian ngắn không chết được, rác rưởi nên trốn kỹ ở trong chăn bông.”

Nửa câu sau Trương Nguyên Thanh chưa nghe hiểu, nhưng không cản trở hắn cúi đầu vái ngay:

“Đa tạ Nguyên Soái!”

...

Sa mạc tây bắc.

Sa mạc Gobi là một trong những địa khu hoang vu lớn nhất trên thế giới, chạy dài ở tây bắc đại lục, vượt qua thảo nguyên và vành đai tây bắc của nước Hoa.

Phóng mắt nhìn lại, trên mặt đất liên miên chập trùng khắp nơi đều là đá lộ ra, trong cuồng phong giống như cũng trộn lẫn hạt cát.

Ban ngày nóng khắc nghiệt, ban đêm lạnh, đất không thể canh tác, núi không thể săn bắn, trên vùng đất rộng lớn vô ngần thưa thớt bóng người.

Các học gia địa lý cho rằng, sa mạc Gobi hình thành là vì địa thế cất cao, đá ráp không ngừng bị phong họa ăn mòn, biến thành lượng lớn vật chất nhỏ vụn hình thành.

Nhưng so với sa mạc loại cấm khu sinh mệnh thật sự này, sa mạc Gobi địa thế phập phồng, núi đá sừng sững, trên thị giác muôn màu muôn vẻ.

Chân một ngọn núi tên “Đằng Cách Lý” tọa lạc từng căn nhà một tầng bùn vàng khối đá đắp lên, đã đứng lặng hơn mười năm ở trong ánh mặt trời khắc nghiệt phơi.

Đằng Cách Lý ở trong tiếng Mông là ý tứ “Thần”, các Yêu Mê Hoặc của Binh Chủ giáo nhập gia tùy tục, đặt tên cho ngọn núi vốn không có tên này là Đằng Cách Lý.

Bởi vì trong núi có lãnh tụ tinh thần của các Yêu Mê Hoặc ngủ say là Tu La.
Bạn cần đăng nhập để bình luận