Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3186: Hai đoạn chuyện cũ (4)

“Ta cũng từng cho rằng thanh tẩy tốt nhất là hủy diệt, nhưng sau khi ngươi rời đi, ta luôn nghĩ, hủy diệt thế giới thì có thể thanh tẩy sạch ác của nhân tính rồi?” Ma Nhãn Thiên Vương lắc đầu:
“Đáp án là không thể, rời tinh cầu này, chẳng qua là từ một cái hố phân nhảy tới một cái hố phân khác, trên bản chất không có khác nhau. Sợ Hãi, ngươi biết, ta sinh ra ở cô nhi viện, là ba mẹ nhận nuôi ta, bọn hắn cho ta tình yêu cùng ấm áp, lúc ta mất đi bọn họ, sinh ra suy nghĩ hủy diệt thế giới mãnh liệt.
Nhưng thật ra, loại hận ý này, bắt nguồn từ lưu luyến đối với yêu và tình thân, bắt nguồn từ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với tình người cùng xã hội. Thứ ta muốn, từ trước tới giờ đều là thanh tẩy thế giới, mà không phải hủy diệt.”
“Ta đối với tình người... Còn mang chờ mong!” Ma Nhãn Thiên Vương giang hai cánh tay, tựa như đang ôm tín ngưỡng, dùng giọng điệu vô cùng kiên định nói ra:
“Ta yêu thế giới này!”
Bởi vì sơ bộ dung hợp cùng Thái Âm, Tinh Thần Chi Chủ và Thái Âm Chi Chủ tương đương với dùng chung một thân thể, sau khi tàn linh Linh Thác bùng nổ, theo bản năng tranh đoạt quyền chủ đạo thân thể với Tinh Thần Chi Chủ.
Lấy trạng thái trước mắt của Linh Thác, không thể nào là đối thủ của Tinh Thần Chi Chủ, nhưng thứ Trương Nguyên Thanh muốn chính là kiểm chế.
Thừa dịp thời khắc thân thể Tinh Thần Chi Chủ cứng đờ, Trương Nguyên Thanh lóe lên tới sau lưng hắn, chân phải quật ra tàn ảnh.
“Bốp!”
Đá ngang quật nát xương sọ Tinh Thần Chi Chủ, để mảnh xương cùng tổ chức não bộ bắn tung tóe.
Ở dưới vận rủi thêm vào, công kích thuận lợi lạ thường.
Thân thể Tinh Thần Chi Chủ bỗng nhiên chui vào trong bùn nhão, tổ chức não bộ bắn tung tóe ra cũng giống như thế.
Hắn tựa như một con cá chạch thối, trốn vào trong hoàn cảnh mình quen thuộc, tránh né thiên địch đuổi bắt, mà lựa chọn này cũng là ý chí của Linh Thác.
Bản năng cầu sinh khiến tàn linh ở lúc gặp phải nguy hiểm, đạt thành nhất trí với Tinh Thần Chi Chủ.
Ngay tại lúc đó, trong vũng bùn chui ra từng oán linh, trước người mỗi oán linh đều có một tấm pháp bàn.
Trương Nguyên Thanh không rảnh quấy nhiễu oán linh, hai mắt bắn ra hai đạo hào quang vàng óng, ở trong vũng bùn tìm được Tinh Thần Chi Chủ, đầu của gã đã khép lại.
Tay phải Trương Nguyên Thanh thò vào vũng bùn, chụp vào Tinh Thần Chi Chủ, nào có thể ngờ được thân thể của đối phương bỗng nhiên sụp đổ thành dòng nước thanh tịnh.
Là đạo cụ nghề nghiệp Thủy Quỷ!
Một bên khác, oán linh chịu Tinh Thần Chi Chủ thao túng thuận lợi hoàn thành cầu phúc, hóa giải vận rủi lượn lờ không tiêu tan ở mi tâm hắn.
Tinh Thần Chi Chủ lúc này mới ngưng tụ thực thể, dám từ trong vũng bùn chui ra, ngưng tụ tám tay, đầu đội trăng đen, vừa phòng ngự Nguyên Thủy Thiên Tôn công kích, vừa lợi dụng đạo cụ dây dưa.
Như là mèo vờn chuột, thành thạo điêu luyện, tuyệt không tử đấu.
Trương Nguyên Thanh sau một phen đánh nhanh, thấy một cơn mỏi mệt mãnh liệt ập tới, trong vầng mặt trời sau đầu, con Kim Ô sắp ra mà chưa ra kia rốt cuộc bị tách rời ra.
Quanh thân nó bọc một mảng ánh sao, lao vào trong ánh sao xoay tròn, như là thuyền giấy theo vòng xoáy chuyển động.
Kim Ô ra sức vỗ cánh, ý đồ giãy giụa, làm thế nào cũng không thoát được vòng xoáy lôi kéo.
Liên hệ giữa Trương Nguyên Thanh cùng Kim Ô cũng chưa tách ra, nhưng cũng không thu về được, hắn nhìn về phía Tinh Thần Chi Chủ, thở dài:
“Ngươi thắng rồi!”
Tinh Thần Chi Chủ thấy hắn dừng tay, thản nhiên nói:
“Ngươi còn chưa thua, có thể tiếp tục chiến đấu, ta sẽ phụng bồi tới cùng.”
“Như thế sẽ chỉ thua càng nhanh!” Trương Nguyên Thanh nói.
...
Địa Không Trận.
Chiếu vào trong mắt Hạ Hầu Ngạo Thiên, là bão tuyết tung bay như là lông ngỗng, bầu trời ám trầm, tuyết đọng ngập đầu gối, dòng khí lạnh lẽo lao vào trên thân, tựa như đao cắt.
Lấy vị cách Chúa Tể cấp 8 của hắn, thế mà hung hăng rùng mình một cái.
“Lạnh quá...” Hắn nghe thấy cách đó không xa có người run rẩy nói chuyện.
Theo tiếng nhìn lại, một thanh niên mặc áo khoác lông chồn màu đen, hai tay ôm ngực, run lẩy bẩy.
Chính là kỵ sĩ sáu đời đơn truyền của Giáo Đình - Địch Thái.
Hạ Hầu Ngạo Thiên kinh ngạc nói: “Cậu tên xui xẻo này làm sao cũng tiến vào rồi? Chỉ chút trình độ đó của cậu, tiến vào không phải chịu chết à.”
Địch Thái cũng kinh ngạc không gì sánh được, nghe vậy, khóe miệng giật giật, nói:
“Có kẻ càng gà mờ hơn cùng chết với tôi, vậy tâm lý tôi liền cân bằng rồi.”
Đang lúc nói chuyện, bông tuyết cùng vụn băng như là lông ngỗng bay, ở trong dòng không khí lạnh quét tới, đập từng cái vào trên mặt hai người, rõ ràng đều sắc mặt dữ tợn, Hạ Hầu Ngạo Thiên lại vẫn cười lạnh nói:
“Nhìn cậu đông lạnh giống con chó.”
Địch Thái cười ha ha: “Lạnh sao, không lạnh chút nào, rất mát mẻ!”
Hạ Hầu Ngạo Thiên: “Tôi cũng không lạnh!”
Vừa nói xong, trong chiếc nhẫn truyền đến tiếng chửi má nó của phương sĩ đời Tần:
“Vì sao không tháo ta xuống, ngươi con mẹ nó muốn chết hả? Ngươi con mẹ nó muốn chết hả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận