Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3166: Dần dần gặp mặt (3)

Lần này, bọn họ không phải lấy thân phận đồng bạn, bạn bè tiếp nhận ân huệ, tiếp nhận mệnh lệnh, mà là lấy thân phận thuộc hạ.
Trương Nguyên Thanh mỉm cười nói: “Vậy cứ như vậy đi, chúc mọi người may mắn, cũng chúc chính tôi vận khí tốt!”
Trong lòng các Thánh Giả Người Chết Trở Về bi thương và nặng nề khó tả, hành vi của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhìn tựa như sớm an bài hậu sự, gặp bạn cũ một lần, bàn giao di chúc một phen.
Bọn họ cúi đầu xuống, chân thành chúc phúc nói: “Chúc ngài may mắn!”
Bóng người bọn họ lần lượt biến mất ở trước bàn hội nghị, chỉ còn lại Quan Nhã.
Trương Nguyên Thanh nhìn bạn gái từ đầu đến cuối đã trầm mặc ít nói, sắc mặt cứng ngắc, thở dài một tiếng:
“Để em thất vọng rồi, Quan Nhã!
Anh từng không chỉ một lần chế giễu Ma Quân, khinh bỉ Ma Quân, về sau mới phát hiện, thì ra anh chính là Ma Quân.
Anh thản nhiên tiếp nhận thân phận Ma Quân, tất nhiên cũng cần gánh chịu nhân quả cùng trách nhiệm của hắn, cho nên, anh không có khả năng ở phương diện tình cảm làm được cả đời chỉ một người.”
Quan Nhã trầm mặc một lát, miễn cưỡng cười một tiếng: “Anh không cần nói với em những cái này, em là dòng chính của linh cảnh thế gia, cường giả Bán Thần mở rộng hậu cung ở trong mắt em đám con cháu những thế gia này, là chuyện rất bình thường.
Yêu cầu Bán Thần cả đời chỉ bên một người, mới là ý nghĩ hão huyền không thực tế. Phó Tuyết cũng không chỉ một lần nói cho em biết, theo vị cách của anh càng ngày càng cao, phụ nữ bên cạnh liền sẽ càng ngày càng nhiều, bảo em sớm đi thích ứng.”
Trương Nguyên Thanh nói khẽ:
“Có thể em đối với tình yêu có hướng tới không giống với con cháu thế gia khác, cho nên mới sẽ rời nhà trốn đi.”
Gương mặt trắng bóc của Quan Nhã đột nhiên trượt qua hai hàng nước mắt, cô nhìn chăm chú Trương Nguyên Thanh, nhìn chăm chú bạn trai của mình, mà không phải Thái Dương Chi Chủ, buồn bã cười nói:
“Nhưng nếu như là em... Em bằng lòng nhượng bộ, bằng lòng thỏa hiệp...”
Sau khi đưa Quan Nhã về hiện thực về, Trương Nguyên Thanh trầm mặc ngồi ở ghế đầu, thẳng đến lúc cậu mặc vest đồ trắng tiến đến.
“Có cần cậu lại mang nữ nhân cháu thời kỳ Ma Quân từng ngủ tới, triển khai họp tập thể hay không?” Cậu nói: “Cậu có thể ở bên cạnh đọc rap trợ hứng cho cháu.”
“Nếu không vặn đầu cậu xuống trợ hứng cho bọn họ.” Trương Nguyên Thanh thản nhiên nói.
Hắn lười nói nhảm với bại hoại gia tộc, rời phó bản linh cảnh.
Trước khi quyết chiến, hắn còn muốn gặp mấy người.
Rừng rậm nguyên thủy ngoại thành kinh thành.
Trong nhà kính trồng lấy kỳ hoa dị thảo, Linh Quân nằm ở trên ghế mây, tắm ánh nắng chiếu vào trong phòng, nhắm đôi mắt, theo ghế mây nhẹ nhàng lay động.
Hắn ở Diệu gia tự giam ba ngày, tâm tình phiền muộn không có chút nào chuyển biến tốt đẹp, cũng dự định năm nay không đi ra gặp ai.
Nguyên Thủy Thiên Tôn là thân phận Ma Quân sống lại, thời gian dần trôi qua lưu truyền ở quan phương, trong diễn đàn một nửa là bài thảo luận tương quan, một nửa là bài thảo luận Tinh Thần Chi Chủ.
Thành viên quan phương không phải thảo luận Ma Quân sống lại, chính là thảo luận Tinh Thần Chi Chủ phản bội, về phần thế giới sắp đến tận thế, ngược lại không ai thảo luận.
Bởi vì bọn họ cũng không biết!
Đây cũng là điều cao tầng quan phương vui lòng nhìn thấy, trung tầng và cơ sở căn bản không có tư cách biết chân tướng, dù là một khắc thế giới tận thế, bọn họ cũng nhất định chết không rõ ràng.
Đương nhiên, chuyện Nguyên Thủy Thiên Tôn trở thành Thái Dương Chi Chủ, đại biểu trận doanh Thủ Tự triển khai quyết đấu với Tinh Thần Chi Chủ, các linh cảnh hành giả hẳn cũng biết.
Chỉ là trong mắt bọn họ, đây là xung đột cao tầng trận doanh thường quy. Trở lại chuyện chính, bây giờ ai cũng biết Nguyên Thủy Thiên Tôn là Ma Quân, tất cả mọi người đang cười nhạo hắn cùng “dượng” mình thành hảo hữu chí giao.
Hoa công tử anh minh một đời, không ngờ thua ở trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn tên ác tặc trời đánh này.
Linh Quân thậm chí cảm thấy, thế giới tận thế cũng rất tốt, dù sao ở trên phương diện xã hội, hắn đã chết.
Lúc này, hắn nhắm mắt, nhận được tiếng nói của hoa, đóa hoa bên người nói cho hắn biết, trong phòng đã có thêm một người.
Linh Quân bỗng nhiên mở mắt ra, trông thấy người trẻ tuổi toàn thân quét “sơn vàng”, đứng ở cách mình ba mét, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Linh Quân da mặt co quắp, quật cường nhìn thẳng khuôn mặt Thái Dương Chi Chủ, quật cường nói ra chào hỏi số lượng từ ‘mẹ’ sung túc:
“Cậu con mẹ nó tới nơi này làm gì?”
Trương Nguyên Thanh cười cười, “Làm đạo sư tán gái của Thái Dương Chi Chủ, anh không phải là vẻ mặt như thế.”
Linh Quân nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nếu biết cậu chính là Ma Quân đáng chết, cho dù Phó Thanh Dương ngăn, lúc trước tôi cũng băm cậu thành tám mảnh.”
“Không cần như vậy, bằng vào vị cách của tôi bây giờ, cho dù mang dì trẻ cùng em họ của anh đặt vào hậu cung, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ma Quân lại không thể, ít nhất so với phụ thân ngựa giống kia của anh phong quang tễ nguyệt hơn nhiều.” Trương Nguyên Thanh cố gắng muốn khôi phục giọng điệu cùng biểu lộ lại trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận