Linh Cảnh Hành Giả

Chương 215: Lẻn vào (2)

Tình Điên Đại Thánh lắc đầu: “Thiên tài trẻ tuổi phổ biến kiêu ngạo, ăn mềm không ăn cứng, tìm từ phải nhu hòa một chút, đổi thành: Chị tôi bị Hạ Hầu gia bắt cóc, chị ấy chỉ là người thường, giúp tôi chút, cứu chị ấy.”
Vương Thiên lập tức sửa tin nhắn, gửi đi.

Trương Nguyên Thanh đuổi đi xong Tạ Linh Hi miệng toàn “Ca ca có bị thương hay không”, “Hạ Hầu Thiên Nguyên đồ con rùa”, vừa cúp điện thoại, liền thu được nhắc nhở tin nhắn.

“Vương Thiên rốt cuộc gửi tin nhắn cho mình?” Trong lòng hắn vui vẻ, thầm nhủ nhẫn dịch dung của mình rốt cuộc có đất dụng võ rồi.

Sau đó phát hiện tin của Vương Thiên là gửi cho “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, mà không phải số máy không đăng ký kia.

Trương Nguyên Thanh nhìn một lần nội dung tin tức, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm.

Bắt cóc người nhà?

Hạ Hầu gia thế mà ra tay đối với người nhà Vương Thiên, ngay cả người thường cũng không buông tha?

Cái này con mẹ nó so với nghề nghiệp tà ác có gì khác nhau? Hắn thu lại điện thoại di động, rời khỏi nhà vệ sinh.

Quan Nhã ngồi ở trước máy tính ngẩng đầu, liếc hắn, cười mỉm nói:

“Không đến mười phút đồng hồ, chị đối với sức kéo dài của cậu có một cái hiểu biết khắc sâu hơn nữa rõ ràng... Cậu làm sao vậy?”

Cô đột nhiên phát hiện Nguyên Thủy sắc mặt khó coi.

Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói: “Chị của Vương Thiên bị bắt cóc rồi.”

Nhỏ giọng nói nội dung tin nhắn cho Quan Nhã.

Lão ti cơ khẽ nhíu đuôi lông mày, Trương Nguyên Thanh trưng cầu ý kiến của cô: “Loại tình huống này, chị cảm thấy nên làm như thế nào?”

Sau khi đọc được tin nhắn, phản ứng đầu tiên của hắn là phẫn nộ, phẫn nộ đối với Hạ Hầu gia coi trời bằng vung; phản ứng thứ hai là hoài nghi, hoài nghi tính chân thật của sự kiện;

Phản ứng thứ ba là cẩn thận.

Quan Nhã suy tư vài giây, nhíu mày nói:

“Chị cảm thấy không quá thích hợp, Hạ Hầu gia bá đạo thì bá đạo, nhưng không đến mức coi trời bằng vung như vậy. Người thường đối với bọn họ mà nói, quả thật không đáng nhắc tới, nhưng nơi này là Tùng Hải, bọn họ không nên không kiêng nể gì như vậy.”

“Ý của chị tin nhắn là giả? Hoặc là người không phải Hạ Hầu gia bắt cóc?”

“Không, ý tứ chị là, Hạ Hầu gia ở trên thái độ đối đãi Chỉ Sát cung có vấn đề, trả thù quá mức rồi.” Sắc mặt Quan Nhã nghiêm túc, nói:

“Đề nghị của chị là đừng quản, nước phương diện này không cạn. Nếu cậu thế nào cũng phải quản, vậy lấy danh nghĩa chính phủ tạo áp lực, nhưng cậu chỉ là thành viên tinh anh, không phải đội trưởng, lại càng không phải chấp sự, Hạ Hầu gia không sợ cậu.”

“Em có thể gọi điện thoại cho Phó bách phu trưởng.”

Quan Nhã ‘A’ một tiếng:

“Cậu không hiểu hắn, chị đoán hắn sẽ trả lời cậu như vậy: Nếu cậu thờ phụng là cấp bậc chính nghĩa, vậy đi sưu tập chứng cứ, lại tới tìm tôi.

“Nếu cậu tuần hoàn là kết quả chính nghĩa, vậy cậu không cần tới tìm tôi.”

Tay chân Hạ Hầu gia khẳng định rất sạch sẽ, em không có khả năng tra được chứng cứ, hơn nữa lấy chứng cứ cần thời gian nha, chị của Vương Thiên bây giờ tình huống thế nào còn không biết, kéo dài càng lâu càng nguy hiểm

Ý tứ của kết quả chính nghĩa là, cái này con mẹ nó không phải là tác phong của Chỉ Sát cung đó sao? Trương Nguyên Thanh liếc cô một cái, nói: “Em đi hỏi một chút.”

Xoay người lại vào nhà vệ sinh.

Vài phút sau, Trương Nguyên Thanh vẻ mặt cổ quái đi ra, lớn tiếng nói:

“Cô gái này, nói mau, chị cùng Phó bách phu trưởng là quan hệ thế nào?”

Phó Thanh Dương trả lời cùng cô nói, hầu như giống nhau.

Quan Nhã cười “khanh khách” nói: “Cậu đoán xem?”

Trương Nguyên Thanh không nói một lời, mặt đen sì, đeo ba lô hai vai, tức giận rời khỏi.

Hắn ở ngoài văn phòng cảnh sát gọi một chiếc xe, tới nhà chị của Vương Thiên.

Ngồi ở trong xe, nhắm mắt suy nghĩ vài phút, Trương Nguyên Thanh đã nghĩ ra cách.

“Nếu phải đi cấp bậc chính nghĩa, biện pháp tốt nhất là hướng Phó Thanh Dương mượn cây cờ lệnh kia, sau đó ép hỏi Hạ Hầu Thiên Nguyên. Nhưng bây giờ đội trưởng không có mặt, mình một mình một ngựa đi, nói không chừng Hạ Hầu Thiên Nguyên lại muốn ra tay đánh người, khi đó, mình sợ nhịn không được xử lý hắn.”

“Kết quả chính nghĩa mà nói, mình có thể lợi dụng giày khiêu vũ màu đỏ tìm được chị gái của Vương Thiên, đến lúc đó bắt cả người lẫn tang vật, xem Hạ Hầu Thiên Nguyên cãi láo như thế nào.”

Trương Nguyên Thanh móc ra điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Vương Thiên:

“Biết rồi.”

Vùng ngoại thành, nhà cấp 4 cũ kỹ thấp bé.

Vương Thiên nghe thấy điện thoại di động “Ting” một tiếng, vẻ mặt vui vẻ, vội vàng bật sáng màn hình điện thoại di động: “Cậu ta trả lời tin nhắn rồi.”

Đồng bạn bên người lập tức ghé tới.

Biết rồi... Vương Thiên đọc nội dung tin nhắn, sắc mặt chuyển thành thất vọng.

Hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ, chưa đáp ứng, cũng không tính là từ chối, điều này làm trong lòng hắn không tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận