Linh Cảnh Hành Giả

Chương 187: Mưu tính (2)

“Nói chuyện hẳn hoi, đừng giọng điệu kỳ quái nữa, giọng của em làm sao vậy.”
“Giọng người ta chính là như vậy “

“Ồ, giọng của em giống như lại muốn ca hát rồi.”

“Khụ khụ!” Tạ Linh Hi ho khan một tiếng, hồi phục sự thanh thúy của thiếu nữ, giọng bình thường nói:

“Buổi sáng ngày hôm qua không phải nói rồi sao, cung chủ tỷ tỷ đánh phế con trai trưởng Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia đương nhiên sẽ không nuốt xuống cơn tức này. Nguyên Thủy ca ca là muốn giúp Hạ Hầu gia bắt thành viên Chỉ Sát cung, ép cung chủ tỷ tỷ đi ra?”

“Không phải, chỉ là tò mò mà thôi, Hạ Hầu gia lần này đến đây bao nhiêu người, em biết không?”

“Nhân số cụ thể không quá rõ, dẫn đội là Hạ Hầu Trì, chính là ông nội của Hạ Hầu Thiên Vấn, rất nhiều năm trước đã là học sĩ cấp 6, không biết bây giờ thăng cấp chưa. Ngoại trừ Hạ Hầu Trì, còn có hai tên dòng chính Hạ Hầu gia, Hạ Hầu Tân và Hạ Hầu Thiên Nguyên, một kẻ là cha Hạ Hầu Thiên Vấn, một kẻ là em trai. Hạ Hầu Thiên Vấn chính là tên kia bị cung chủ tỷ tỷ đánh bị thương.”

Vị cung chủ kia có thể cân tài ngang sức với học sĩ cấp 6, ít nhất cũng là cấp bậc này nhỉ... Trương Nguyên Thanh lại hỏi:

“Vậy em hiểu biết Hạ Hầu gia không?”

“Biết nha!” Tạ Linh Hi ghé vào trên ghế nằm, cong lên cái mông nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân dài.

Đây là tư thế gì? Nữ trợ lý nhíu mày.

May mắn bể bơi bị đặt bao hết, bằng không Tạ gia thiên kim tư thế bất nhã như vậy bị người ngoài nhìn thấy, truyền về gia tộc, cô là phải tạ tội.

“Hạ Hầu gia là linh cảnh thế gia truyền thừa xa xưa, nhân số đông đảo, phe phái phức tạp, anh nếu muốn làm rõ tổ chức kết cấu của linh cảnh thế gia, chúng ta liền bỏ qua một bên nhân viên bình thường, chỉ lấy Linh cảnh hành giả mà nói.

“Đầu tiên, Hạ Hầu gia có một vị lão tổ tông, nghe nói là nhóm Linh cảnh hành giả đầu tiên, cấp bậc ông ta em không quá rõ. Phía dưới lão tổ tông là hội tộc lão, Hạ Hầu gia có ba vị tộc lão, đều là cấp Chúa Tể, ba người này là kẻ cầm quyền thật sự của gia tộc.

“Xuống chút nữa là đội chấp pháp cùng người phát ngôn các tỉnh, chức trách của đội chấp pháp là phối hợp chính phủ bao vây tiễu trừ, lùng bắt nghề nghiệp tà ác, cùng với trừng phạt thành viên trái pháp luật phạm kỷ cương trong gia tộc. Đại đội trưởng đội chấp pháp, đúng vậy Hạ Hầu Trì.

“Người phát ngôn các tỉnh sao, chính là hành giả phụ trách quản lý sản nghiệp các nơi trong cả nước của Hạ Hầu gia, quan to biên giới đó, bình thường cũng là do Linh cảnh hành giả cấp 6 đảm nhiệm. Tạ gia em cũng là kết cấu không khác lắm, bố em là chắt trai của lão tổ tông, nắm giữ vị trí gia chủ.

“Nhưng mà, ở trên bố còn có các tộc lão, cùng cấp với bố còn có người phát ngôn các tỉnh, bố em mỗi ngày cùng các chú bác đó lục đục với nhau.”

Cô gái nhỏ, em chẳng lẽ không biết nhà xấu không thể tuyên dương ra ngoài sao, những thứ này không cần nói với anh... Trương Nguyên Thanh lảm nhảm, lại hỏi:

“Hạ Hầu Tân cấp bậc gì?”

“Đại khái cấp 4 đi.” Tạ Linh Hi tinh quái cười hì hì nói: “Nội bộ Hạ Hầu gia lục đục với nhau dữ dội, Hạ Hầu Thiên Vấn bị cung chủ tỷ tỷ đánh phế đi, trong gia tộc không biết bao nhiêu người vui sướng khi người gặp họa cơ.”

“Tạ gia em đối với chuyện này là thái độ thế nào?”

“Hạ Hầu Trì tuy là dòng chính của Hạ Hầu gia, nhưng ông ta không thể hoàn toàn đại biểu Hạ Hầu gia, Tạ gia em không sợ đâu, về phần Ngũ Hành minh, chính phủ mà nói Tạ gia không thể trêu vào, chỉ nói đùn đẩy không muốn tham dự, sẽ không hỏi đến.”

Không muốn tham dự thì có thể không tham dự, cho nên nói, muốn khiến người khác tôn trọng bạn, còn cần thực lực của chính mình cường đại... Trương Nguyên Thanh hàn huyên vài câu nữa với cô, liền cúp điện thoại.

Bảy rưỡi tối, bên bàn ăn.

Trương Nguyên Thanh uống một ngụm canh, nhìn về phía dì trẻ sắc mặt hồng hào: “Dì trẻ đã hết đèn đỏ rồi? Nhanh như vậy?”

“Vẫn là có chút không thoải mái.” Giang Ngọc Nhị thuận miệng lấy lệ.

Thấy cô không có hứng thú đấu võ mồm, Trương Nguyên Thanh hứng thú rã rời nhìn về phía Trần Nguyên Quân:

“Anh, SIM điện thoại di động của em đâu?”

“Ở trong túi công văn của anh, cơm nước xong cho em.” Trần Nguyên Quân uống một ngụm canh, lông mày nhăn tín lại: “Bà nội, bỏ nhiều gừng quá.”

Bữa tối yên bình chấm dứt, Trương Nguyên Thanh lấy được SIM điện thoại, hắn sốt ruột không chờ nổi trở lại phòng, mở ra phần mềm trò chuyện trong điện thoại di động, gửi tin nhắn thoại cho Vương Thiên:

“Việc Chỉ Sát cung cùng Hạ Hầu gia, tôi đã biết được, Hạ Hầu gia hôm nay đi tìm tôi, hi vọng tôi có thể giúp bọn họ điếu ra anh, tôi đã từ chối, đây là cực hạn tôi có thể làm được.

“Tôi có một người cung cấp thông tin, thực lực rất không tệ, nếu anh cần trợ giúp, có thể tìm người đó, số điện thoại di động của người đó là...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận