Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2994: Đều tự cố gắng (2)

Phó Thanh Huyên khẽ nhíu hàng lông mày khí khái bừng bừng, vội vàng cầm lên trà sữa, ‘soạp soạp’ mấy ngụm, súc sạch sẽ sô cô la trong miệng, tiếp lấy vung bàn tay lên.
Đồ ăn vặt, món điểm tâm ngọt, trà sữa cùng tiểu thuyết manga trên bàn, nhao nhao bay về phía giá sách.
Giá sách tiếp nạp những vật này, sau đó “Răng rắc” quay người, những sách giải trí đủ chủng loại kia biến thành sách báo nhân văn, khoa học, vật lý, chính trị, binh pháp cấp cao hơn.
Phó Thanh Huyên chỉnh sửa tư thế ngồi, thông qua thỉnh cầu của Vạn Kiếm Các trưởng lão.
Một giây sau, Kiếm Các trưởng lão tóc trắng như tuyết, đã có khí chất trưởng giả ôn hòa, lại có khí khái lão soái nghiêm túc, xuất hiện ở trong thư phòng trắng xóa vô biên vô tận.
Phó Thanh Huyên thuần thục hỏi: “Chuyện gì?”
Cô phần lớn thời gian đều rúc ở trong phó bản thư phòng, dùng đồ ngọt giải trí bản thân, tiểu thuyết cùng manga đọc phát chán rồi, liền luyện kiếm ngộ kiếm.
Nội bộ quan phương có quyết nghị trọng đại, hoặc bên ngoài xảy ra việc lớn, Kiếm Các trưởng lão liền sẽ vào thư phòng báo cáo.
Bây giờ Kiếm Các trưởng lão tới, nói rõ bên ngoài xảy ra việc lớn cần minh chủ quyết đoán, tham dự.
Kiếm Các trưởng lão trầm giọng nói:
“Thái Nhất môn chủ muốn ở ba ngày sau tổ chức hội nghị Bán Thần thủ tự của đại khu thứ hai.”
Bàng Giải thị, Tạ gia lâm viên.
Tạ Linh Hi bồi tiếp mẹ tản bộ ở lâm viên trở về, đi thẳng đến thư phòng phụ thân Tạ Tô.
Ở trong thư phòng cửa sổ điêu khắc, treo đầy tranh chữ, bày biện bình sứ Thanh Hoa, đốt đàn hương, trông thấy Tạ Tô nâng bút múa bút, viết ở giấy Tuyên trải ra:
“Khê vân sơ khởi nhật trầm các, Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.”
Mây khe vừa nổi, trời sau gác,
Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu.
“Cha !” Tạ Linh Hi như én non về rừng, ôm lấy cánh tay Tạ Tô, làm nũng nói: “Cọp cái nhà cha lại bắt nạt con, cướp đi Nước Hoa Mị Lực của con.”
Tạ Tô nhìn chăm chú chữ của mình, “Là nghề nghiệp Nhạc Sĩ, hay nghề nghiệp Ái Dục?”
“Nghề nghiệp Ái Dục.” Tạ Linh Hi nói.
Cô vừa rồi hướng mẹ khoe khoang Nước Hoa Mị Lực, đó là đạo cụ Nguyên Thủy ca ca tặng cho cô, phun Nước Hoa Mị Lực, có thể làm người khác phái xung quanh sinh ra hảo cảm mãnh liệt đối với mình.
Là bảo vật tất cả phụ nữ đều tha thiết ước mơ.
Tạ mụ mụ nghe, nói: Ai nha, đúng là bảo bối tốt, con lấy ra xem.
“Con còn nhỏ, đồ vật nghề nghiệp Ái Dục, tốt nhất đừng đụng vào.” Tạ Tô thản nhiên nói.
“Đụng vào sẽ như thế nào?”
“Đụng vào sẽ học cái xấu.”
“Hì hì, con đi tìm Nguyên Thủy ca ca học cái xấu.”
“A, lão tổ tông trước mấy ngày còn nói với cha, toàn bộ Tạ gia vô dụng nhất chính là con. Cô nương Tạ gia, ngoắc ngoắc ngón tay, người đàn ông nào không động lòng?”
“Hừ, con nếu là Bán Thần, con ngoắc ngoắc ngón tay, Nguyên Thủy ca ca cũng tới nha.” Tạ Linh Hi cau mũi một cái, biết điều lướt qua đề tài, hỏi:
“Cung chủ tỷ tỷ chinh phục đến phó bản nào rồi?”
Cô tới tìm cha, chủ yếu là tìm hiểu một phen tình hình gần đây của cung chủ tỷ tỷ.
Phụ thân Tạ Tô là gia chủ Tạ gia, cũng là phó bang chủ bang phái Tạ gia, có được quyền hạn xem xét tình huống chi tiết chinh phục phó bản.
“Qua một cái phó bản cấp A nữa liền cấp 8, sau nửa tháng, có thể tích lũy bao nhiêu điểm kinh nghiệm thì tích lũy bấy nhiêu, như vậy con bé dung nạp thân thể Oa Hoàng xác suất thành công cũng sẽ cao hơn chút.” Tạ Tô thản nhiên nói: “Cung chủ chọn phó bản rất ổn thỏa, không có nguy hiểm lớn.”
Bản thân Chỉ Sát cung chủ cũng không phải là cấp 7 sơ kỳ, ở sau khi trải qua phó bản Thục Sơn Nam Uyển cùng Vua Mất Nước, kinh nghiệm tích lũy càng thêm phong phú, bây giờ thuận lợi đột phá cấp 8, cũng không còn gì khó nữa.
Nhưng muốn tấn thăng cấp 9, thì không có khả năng.
Một phương diện là thời gian có hạn, một phương diện khác nội tình không đủ.
Cấp bập của cô còn không cách nào phát huy uy lực thật sự của Luyện Yêu Hồ, nhiều nhất xem như đạo cụ phục sinh sử dụng, mà ở trong phó bản độ khó cao, phục sinh chỉ là chết thêm một lần thôi.
“Cấp 8 nha.” Tạ Linh Hi không ngừng hâm mộ, nếu như cô là Chúa Tể tốt biết bao nhiêu, Nguyên Thủy ca ca nhất định sẽ nể trọng cô, ý lại cô, phong cô một chức quý phi gì đó.
Sa mạc Tây Bắc!
Trong nhà cấp bốn do gạch đất xây lên, Sợ Hãi Thiên Vương ngồi bên bàn, lấy tay chỉ đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn sau đó xuất hiện ở trong mộng cảnh, trông thấy bầu trời phản chiếu một bóng người khổng lồ mặc áo bào đen, ở trên cao nhìn xuống quan sát mình.
Bóng người mặc áo bào đen chiếm cứ nửa bầu trời, phát ra thanh âm hùng hồn mênh mông:
“Ba ngày sau, Thái Nhất môn chủ sẽ triệu tập Bán Thần trận doanh Thủ Tự nghị sự.’.
Mộng cảnh tan vỡ.
Sợ Hãi Thiên Vương mở mắt, thấp giọng lẩm bẩm: “Lão già kia muốn có động tác rồi?”
Vẻ mặt của hắn theo đó trở nên nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận