Linh Cảnh Hành Giả

Chương 210: Đau lòng ca ca (1)

Nhưng bây giờ, nghe xong đoạn nói chuyện này, Trương Nguyên Thanh cảm thấy Phán Quan Mắt Quỷ chính là Ma Quân giết.
Thậm chí, nguyên nhân Hắc Vô Thường kết nối Hoa Hồng Đêm Tối tuyến này, cũng là bởi vì Ma Quân.

Tiền căn hậu quả lập tức xâu chuỗi lại.

“Thế lực của Hoa Hồng Đêm Tối đã thẩm thấu đến cấp bậc chấp sự sao, đệch, thể lượng Ngũ Hành minh quá khổng lồ, ngưu quỷ thần xà tránh không được. Anh Binh nói đừng quá tin tưởng chính phủ, có lẽ có nhân tố phương diện này.”

“Vì sao Ma Quân nói, mỗi tháng giết mười người nghề nghiệp hợp pháp là nhiệm vụ của hắn, nhiệm vụ ở đâu ra, linh cảnh sắp xếp? Đây là nguyên nhân hắn trở thành kẻ sa ngã, bị Thái Nhất môn căm hận?”

Tóm lại, Ma Quân quả thật có liên quan tới Phán Quan Mắt Quỷ, Hắc Vô Thường, như vậy lý do anh Binh muốn mình đạt được danh sách cũng có thể hiểu được.

Trương Nguyên Thanh chợt nghĩ đến, cần mang tin tức này, mịt mờ nói cho Phó Thanh Dương hay không?

Cái này không thể nghi ngờ là một cơ hội lập công lớn cày hảo cảm.

“Không, không cần thiết, trong trí nhớ của Hoành Hành Vô Kỵ đã đưa ra nhắc nhở, không cần mình nói nữa. Hơn nữa, Hoa Hồng Đêm Tối có thể thẩm thấu đến nhân vật cấp chấp sự, Phó Thanh Dương đáng tin hay không, đánh một dấu chấm hỏi trước.”

Trương Nguyên Thanh đợi một lát, loa Vua Mèo không phát ra âm thanh nữa.

Hắn lập tức dùng thảm mỏng bao bọc cái loa, làm cách âm đơn giản, chui vào trong chăn.

“Ma Quân từng trải qua phó bản thời đại nhà Minh, người trong phó bản là dựa vào tu hành, cái này không phải nhất trí với mình ở miếu Tam Đạo sơn nương nương xem nội dung bản chép tay sao? Nếu linh cảnh là thế giới song song, vậy chúng ta chính là người từ ngoài đến có “hệ thống”, là dựa vào làm nhiệm vụ thăng cấp?”

“Quả nhiên không phải chỉ có một mình mình phát hiện linh cảnh có thể tồn tại bí mật, Ma Quân là Linh cảnh hành giả đẳng cấp cao, không biết hắn về sau còn có điều tra chuyện này hay không, thật ra biện pháp tốt nhất là gặp Tam Đạo sơn nương nương một lần, nhưng lão mõ này quá đáng sợ rồi.”

“Loa Vua Mèo ghi lại quá nhiều bí mật, có thể mang đến cho mình rất nhiều tin tức vượt qua quyền hạn, lợi dụng tốt tin tức chênh lệch, mình có thể nắm giữ càng nhiều bí mật cùng tri thức hơn so với Linh cảnh hành giả khác.”

Tư duy hắn phát tán, dần dần tiến vào giấc mộng.

Sáng sớm.

Nhà ăn khách sạn Hoa Vũ, trong lô riêng xa hoa huy hoàng, Tạ Linh Hi nhiệt tình tiếp đãi hai vị khách quý là Hạ Hầu Tân cùng Hạ Hầu Thiên Nguyên.

“Nói tới, có đã mấy năm không gặp cháu, dậy thì càng thêm động lòng người rồi.”

Hạ Hầu Tân bưng lên cà phê nhấp một ngụm, bàn tay chộp một cái vào không trung, chộp ra một tấm gương nhỏ cán là đồng xanh, đồng thau làm mặt gương, to bằng bàn tay.

Hắn mỉm cười nói: “Đây là món quà thế bá tặng cháu, một món đạo cụ nhỏ, không có tác dụng gì lớn, coi như món đồ chơi đi.”

“Cảm ơn thế bá.” Mắt Tạ Linh Hi sáng lên, nũng nịu nói.

Hạ Hầu Thiên Nguyên bên cạnh nhịn không được nhìn thêm vài lần, hắn rất nhiều năm chưa gặp cô bé này rồi, một lần gần nhất, cô còn đang học cấp 2, tuy nói là thanh tú, là hạt giống người đẹp đi.

Nhưng dù sao quá nhỏ.

Không ngờ mấy năm không gặp, trổ mã thanh lệ thoát tục như thế, nói chuyện vừa giòn tan vừa non nớt, mắt ngọc mày ngài, hồn nhiên vô tà.

Tặng quà xong, Hạ Hầu Tân vào thẳng đề tài chính: “Linh Hi à, bác nghe nói, cháu tới Tùng Hải là vì gặp vị kia của Chỉ Sát cung?”

“Đúng vậy, cháu đã lâu không gặp cung chủ tỷ tỷ, liền đến thăm chị ấy.” Tạ Linh Hi nhu thuận gật đầu.

Hạ Hầu Tân hài lòng gật đầu, giọng điệu ôn hòa hỏi: “Cháu có biết cô ta ở đâu không?”

Tạ Linh Hi lắc đầu: “Chị ấy sau khi đánh với ông Hạ Hầu, liền trốn đi, cháu cũng không biết chị ấy ở nơi nào.”

Đối với câu trả lời như vậy, Hạ Hầu Tân cũng không bất ngờ, mỉm cười, dời đi đề tài:

“Cháu cùng Thiên Nguyên là cùng lứa, về sau thân cận nhiều một chút. Thiên Nguyên tuy không nên thân, nhưng cũng đã đến cấp 3, trở thành Thánh Giả chỉ là vấn đề thời gian.”

Tạ Linh Hi lập tức bày ra vẻ mặt sùng bái, hai tay chắp lại, mắt tỏa sáng:

“Thiên Nguyên ca ca thật lợi hại.”

Hạ Hầu Thiên Nguyên ngẩn ra, hắn thấy nhiều cô gái nịnh nọt cùng lấy lòng, nhưng loại hồn nhiên sùng bái này, tựa như cô gái nhỏ chưa hiểu việc đời sùng bái anh trai nhà bên, tốt đẹp như vậy, thuần túy như vậy.

Không khỏi có chút lâng lâng.

Tạ Linh Hi chuyển đề tài: “Em nghe nói Ngũ Hành minh có một người trẻ tuổi tên Nguyên Thủy Thiên Tôn, là thiên tài.”

Sắc mặt Hạ Hầu Thiên Nguyên trầm xuống, không biết sao dâng lên sự phẫn nộ thứ tốt đẹp của mình bị người ta cướp đi, hắn nhìn qua phụ thân một cái, thuận miệng lấy lệ nói:

“Có thể vượt qua hai cái linh cảnh cấp S, là có chút bản lãnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận