Linh Cảnh Hành Giả

Chương 555: Căm hận (3)

Kinh thành, dưới tàng cây hòe.
Tôn Miểu Miểu mặc váy màu đen, đứng ở bên xích đu, lẩm bẩm như niệm chú nói:

“Cháu muốn tiểu anh linh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cháu muốn tiểu anh linh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cháu muốn tiểu anh linh của Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

Nàng từ chạng vạng niệm mãi đến đêm khuya.

Sau khi rời khỏi hội trường, trong đầu Tôn Miểu Miểu không ngừng hiện lên bộ dáng tiểu anh linh, thân thể nho nhỏ tròn trịa, trần trùng trục quá đáng yêu rồi, đôi mắt đen nhánh đó, không có chút căm hận cùng tà ác của oán linh, hồn nhiên giống như đá quý.

Tóc máu thưa thớt kia vừa vặn là tượng trưng thời gian đẹp nhất của nó.

Trên đời sao có thể có anh linh nhỏ tuổi như thế, trên đời sao có thể có vật dễ thương như thế.

Tôn Miểu Miểu thét to: “A a a, cháu mặc kệ, cháu muốn nó, không có nó cháu đêm nay ngủ không yên.”

“Không có không có!” Tôn trưởng lão không chịu nổi phiền, nói: “Ông vẫn là câu nói kia, đánh bại Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông để Tiểu Hồng chơi với cháu.”

“Tiểu Hồng đương nhiên cũng rất tốt, nhưng, nhưng...” Tôn Miểu Miểu đã thay lòng đổi dạ, chỉ là không tiện nói ra trước mặt Tiểu Hồng, Tiểu Hồng là cô gái nhỏ mẫn cảm, sẽ đau lòng.

“Nhưng cháu vẫn muốn tiểu linh phó của Nguyên Thủy Thiên Tôn cơ, ông không cho cháu, cháu liền đi ám sát Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Tôn Miểu Miểu cả giận.

“Ai sẽ luyện chế một đứa nhỏ mới ra đời làm linh phó?” Tôn trưởng lão tức giận nói.

Hai ông cháu bỗng nhiên ngẩn người, cùng nhíu mày.

Biệt thự, phòng sách ánh đèn ái muội.

Cô gái mặc váy ngủ tơ lụa, lười biếng nằm nghiêng ở giường quý phi, làn váy che đến đầu gối, lộ ra ống đồng trơn bóng như ngọc.

Trong cổ áo hình chữ V, là trắng trẻo mềm mại.

Cô một tay chống đầu, sóng mắt vừa mềm mại vừa quyến rũ, cười nói:

“Ta đẹp không?”

Phòng sách tối tăm vang lên tiếng hít thở dồn dập, người nấp ở trong bóng tối, giọng khàn khàn nói: “Đẹp, cực kỳ xinh đẹp.”

Nụ cười của Chu Dung càng thêm kiều mị, càng thêm dụ người, khẽ cắn cánh môi: “Muốn không?”

“Muốn, muốn! !” Thanh âm đó phát ra tiếng kêu gấp gáp.

Chu Dung cười quyến rũ nói: “Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một sự kiện, ta liền thu ngươi làm tình nhân, ngươi muốn như thế nào cũng được.”

Người đàn ông trong bóng tối truy hỏi: “Chuyện gì?”

Khóe miệng Chu Dung nhếch lên: “Nếu ngươi ở trên thi đấu lôi đài gặp được Nguyên Thủy Thiên Tôn, lấy được máu, sợi tóc, móng tay, máu thịt bất cứ một thứ gì của hắn cũng được.”

Người đàn ông trong bóng tối im lặng, mười mấy giây sau, giọng hắn khôi phục một chút bình tĩnh: “Ngươi muốn làm cái gì? Nguyên Thủy Thiên Tôn có công huân cấp A trong người, hắn không giống với Siêu Phàm cảnh bình thường, nếu lấy công huân mà nói, đại bộ phận chấp sự địa vị đều không bằng hắn.

“Lấy thiên phú mà nói, hắn hôm nay biểu hiện ngươi cũng thấy rồi, cao tầng Ngũ Hành minh về sau sẽ chỉ càng coi trọng hắn hơn. Ta khuyên ngươi đừng chơi với lửa có ngày chết cháy.”

Chu Dung cười khanh khách nói:

“Ta cần ngươi dạy ta làm việc? Hủy diệt một người, có thể có rất nhiều loại phương thức, ví dụ như khống chế hắn, dạy dỗ hắn, để hắn quỳ gối ở dưới váy của ta, trở thành một tên nô tài gọi thì tới đuổi thì đi!

“Chính hắn không trải qua được sắc đẹp dụ hoặc, trách được ai đây, cao tầng Ngũ Hành minh cũng không bắt bẻ được lỗi của ta.”

Người đàn ông trong bóng tối nói: “Ngươi đối phó Nguyên Thủy Thiên Tôn, là vì chuyện Xích Nguyệt An?”

“Không phải tất cả.” Chu Dung thu lại ý cười, trong sóng mắt mềm mại đáng yêu hiện lên nét phức tạp, có căm hận, sợ hãi, si mê, cùng với tình cảm khôn kể, nghiến hàm răng trắng nói:

“Ta chán ghét bất cứ một Thần Dạ Du nào trẻ tuổi, thiên phú dị bẩm. Ta muốn mang tất cả bọn hắn đều giẫm dưới chân, dạy dỗ bọn hắn, nô dịch bọn hắn, làm bọn hắn không còn tôn nghiêm, lại yêu ta thật sâu, không thể tự rút ra được!”

Biến thái cỡ nào... Người đàn ông trong bóng tối im lặng, qua hồi lâu, hắn tuân theo dục niệm đáy lòng, thấp giọng nói:

“Được! Ta đáp ứng ngươi!”

Đêm khuya, Trương Nguyên Thanh ban ngày ngủ no giấc, tinh thần phấn chấn ngồi ở trước ti vi chơi game.

Bên cạnh hắn là Tiểu Đậu Bỉ tư thế ngồi nhu thuận, một đứa con nít nhỏ như vậy, Trương Nguyên Thanh quay đầu liền có thể thấy tóc máu thưa thớt trên đầu nó.

Tiểu Đậu Bỉ đã có thể điều khiển sự vật, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình ti vi, ‘lách cách’ thao tác tay cầm, nhân vật trong màn hình đại sát bốn phương, giết quái như bổ dưa thái rau.

Trong đôi mắt ngây thơ của Tiểu Đậu Bỉ lóe ra sung sướng bản chất nhất.

Nay chỉ số thông minh của nó đã tương đương với trẻ con một hai tuổi.

Nhưng thật ra, tay cầm chơi game trong tay Tiểu Đậu Bỉ, ngay cả phích cắm cũng rút ra, thật sự đang chơi là Trương Nguyên Thanh.

Nhưng Tiểu Đậu Bỉ không biết, nó cảm thấy mình đang quát tháo phong vân.

Chỉ là đứa nhỏ, dù sao cũng là đứa nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận