Linh Cảnh Hành Giả

Chương 852: Bắt nạt người thành thật (3)

Cẩu trưởng lão lắc đầu nói:
“Không, quả thật là chính mồm Ma Nhãn nói cho hắn.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn đã mở miệng, vậy không giấu nữa.

Thiên Vương Sợ Hãi sững sờ.

Cẩu trưởng lão nói: “Ma Nhãn rất thưởng thức Nguyên Thủy Thiên Tôn, tán đồng hắn là người cùng chung chí hướng, cho nên, liền nói cho hắn một ít bí mật.”

Lời này vừa ra, các đại lão hơi biến sắc.

Đồng đạo với Ma Nhãn? Này Nguyên Thủy Thiên Tôn là oán chủng gì? Người như thế, Ngũ Hành minh cũng dám dùng?

Nữ nguyên soái liếc Teddy lông xoăn một cái.

Cẩu trưởng lão vội giải thích: “Đó cũng là Ma Nhãn đơn phương nghĩ.”

Nữ nguyên soái khẽ gật đầu.

Lúc này, bọn họ bắt giữ được đối thoại trong rừng rậm truyền đến:

“Bí mật thứ ba, Phó Thanh Dương ở trước mặt cậu từng nói một ít lời gì, vậy mà lại sẽ làm hắn thân bại danh liệt, bị người ta phỉ nhổ, thậm chí bị trục xuất khỏi Bạch Hổ binh chúng.”

“Hắn nói Quan Nhã là rác rưởi, Linh Quân là rác rưởi, Tinh Vệ là rác rưởi, toàn bộ thiên tài trên đời này đều là rác rưởi, còn có, nữ nguyên soái là rác rưởi lớn nhất! Trên thế giới này, chỉ có tôi cùng hắn không phải rác rưởi.”

Không khí bỗng nhiên yên tĩnh.

Các trưởng lão Ngũ Hành minh thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt nữ nguyên soái, mặc dù khuôn mặt của cô mông mông lung lung, như mây mù che phủ, thấy không rõ.

Nhưng từ trong thân thể cao gầy này tản mát ra khí thế uy nghiêm như vực thẳm như ngục giam, khiến các trưởng lão nhận thức được rõ ràng, nguyên soái tức giận rồi.

Hơn nữa tức giận không nhẹ.

Các Chúa Tể tổ chức tà ác, thì dùng một loại ánh mắt trêu tức, vui sướng khi người gặp họa nhìn qua.

Chỉ là khiếp sợ uy của Bán Thần, không có ai dám lên tiếng triều phúng.

Ở trong thế giới linh cảnh, Bán Thần không thể coi khinh.

Hung đồ cuồng vọng nữa, cũng không dám dùng lời nói bất kính với Bán Thần.

Cho nên, Phó Thanh Dương đúng là nhân kiệt!

“Quả... quả nhiên là bí mật sẽ làm hắn thân bại danh liệt!”

Viên Đình hưng phấn mặt đỏ tai hồng, cả người run rẩy: “Cái này thật đúng là bí mật lớn vô cùng, quá tuyệt vời, quá tuyệt vời...”

Khóe miệng Tôn Miểu Miểu co giật: “Viên Đình, tôi khuyên anh đừng nói ra ngoài, bằng không, Phó Thanh Dương sẽ giết anh diệt khẩu.”

Quan Nhã nghiến răng ken két nói:

“Thằng nhãi thối tha này, hắn mới là rác rưởi, cả nhà hắn đều là rác rưởi! Phì, cả nhà chỉ hắn rác rưởi.”

“Tiền công tử này thật sự là to gan vô cùng, dám nói nguyên soái như vậy.” Thiên Hạ Quy Hỏa giật mình, hắn cảm thấy có thể bán tin tức này cho Hỏa công tử Khương Cư, để địa vị mình ở trong Xích Hỏa bang cao hơn một tầng.

Triệu Thành Hoàng thì hài lòng gật đầu.

Chẳng những nghe được rất nhiều chuyện hóng hớt, cơ mật, còn chơi Nguyên Thủy Thiên Tôn một vố, chờ trở về hiện thực, Viên mồm rộng khẳng định sẽ truyền sự việc ra ngoài.

Nguyên Thủy Thiên Tôn phải chịu xử phạt, thậm chí ăn đòn.

Triệu Thành Hoàng vừa nghĩ đã cảm thấy vui vẻ.

Lúc này, Mao Sơn Thuật Sĩ trước sau không nói gì, đột nhiên hỏi:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, anh là truyền nhân của Ma Quân sao?”

“Đoàng!”

Tiếng súng trường hùng hậu vang lên, thay thế Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lời.

Bên chân Mao Sơn Thuật Sĩ, xuất hiện một cái lỗ đạn bốc khói, mảnh vỡ hòn đá bắn ra cắt mắt cá chân, cẳng chân hắn, máu tươi chảy ròng ròng.

Quản Trung Khuy Bảo cùng Vong Linh Kỵ Sĩ quay ngoắt lại nhìn, phát hiện lại là sợ bóng sợ gió một hồi.

Lúc này mới hùng hùng hổ hổ tiếp tục thủ vệ cửa miếu.

Quan Nhã cười mỉm nói:

“Đùa vui thì đùa, các người chơi Nguyên Thủy như thế nào, tôi đều không sao cả, nhưng hành vi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, súng trong tay tôi không đáp ứng.”

Tuy là cười, ánh mắt, giọng điệu của cô, lại không có chút ý cười nào cả.

Mao Sơn Thuật Sĩ trẻ tuổi nóng tính cả giận nói:

“Cô dám nổ súng với tôi? Cô một viên chức bình thường nho nhỏ, dám nổ súng đối với tôi?”

Đáp lại hắn, là họng súng đen sì, nhắm vào mi tâm.

Quan Nhã thu liễm nụ cười, lạnh lùng nói:

“Thua một trận đấu lôi đài, liền ôm hận tới cực điểm đối với hắn, chút lòng dạ này, tương lai làm chấp sự Thái Nhất môn như thế nào, bà đây dứt khoát thay Thái Nhất môn thanh lý môn hộ.”

“Cậu đoán tôi giết cậu, Thái Nhất môn có dám bảo tôi đền mạng hay không?”

Tuy cô cùng Phó Thanh Dương tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng sự bá đạo cường thế này của dòng chính Phó gia, là khắc ở trong xương tủy.

“Được rồi!” Sắc mặt Triệu Thành Hoàng chuyển sang lạnh lùng: “Tôi thay Mao Sơn Thuật Sĩ nói tiếng xin lỗi. Quan Nhã, bây giờ không phải thời điểm nội đấu.”

Hắn sau đó hướng về thiếu niên gầy gò, ánh mắt lạnh lùng: “Cút ra ngoài.”

Mao Sơn Thuật Sĩ nghiến răng nghiến lợi, nhưng tựa như không dám trái lời Triệu Thành Hoàng, hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi.

Tiếng súng của Quan Nhã, giống như đánh thức Trương Nguyên Thanh, cả người hắn run lên, như ở trong mộng mới tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận