Linh Cảnh Hành Giả

Chương 887: Ngửa bài (2)

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, không ngờ bọn ta sẽ chặn giết nhỉ?”
Một tên Vu Cổ Sư kêu gào:

“Đừng tưởng có chút thông minh vặt, thì có thể dắt mũi bọn ta.”

“Bách Vô Cấm Kỵ chiêu rút củi dưới đáy nồi này dùng hay lắm.” Hỏa Sư trong trận doanh sơn quỷ điên cuồng cười nói.

Đám nghề nghiệp tà ác xung quanh lộ ra nụ cười dữ tợn, vẻ mặt phấn khởi. Ở trong mắt bọn họ, kẻ địch đã bị bao vây, mười tám so với năm, địch ta chênh lệch cách xa, Nguyên Thủy Thiên Tôn đừng hòng đột phá vòng vây.

Bách Vô Cấm Kỵ thì nhìn về phía A Nhất, nói: “Không sao chứ!”

A Nhất lắc đầu, “Có hơi lạnh.”

Thanh đao kia ẩn chứa khí lạnh khủng bố, dọc theo vết thương, xâm nhập tứ chi bách hải, đóng băng máu cơ thịt, mang đến thể nghiệm cực kỳ ác liệt cho hắn.

Nhưng hắn sau khi hóa cổ, khí huyết hùng hậu, cơ thể khỏe mạnh, máu trong lúc chảy, đã tiêu trừ đại bộ phận lạnh lẽo.

Có chút lạnh, chỉ vậy mà thôi.

Bách Vô Cấm Kỵ gật gật đầu, triệu hồi ra một cây cung lớn màu đỏ, kéo dây cung, quát: “Ra tay!”

Trong chớp mắt, gai độc, mũi tên, quả cầu lừa... Công kích hỗn loạn đánh về phía đội ngũ năm người.

Duy Ngã Độc Tôn, Cửu Lậu Ngư các cao thủ đứng đầu, thì tìm cơ hội hành động, tìm kiếm cơ hội làm kẻ địch bị thương nặng.

“Ầm!”

Quả cầu lửa nổ tung trên mặt đất, nhấc lên sóng khí xé rách thân thể kẻ địch, mũi tên cùng gai độc, cũng đều xuyên thấu đám người Trương Nguyên Thanh, đánh trượt hết.

Nhóc mập sắc mặt trầm xuống, hô các đồng đội dừng công kích.

“Đây là ảo thuật.”

Mọi người lập tức dừng lại, chỉ thấy bụi bậm bốc lên, xung quanh trống trơn yên tĩnh, hiện trường đã không thấy đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Cửa vào công viên bỏ hoang, tương tự không thấy bóng người.

Năm người đó, cộng thêm hai âm thi, giống như bỗng dưng biến mất.

Hốc mắt Hồng Vi hiện lên vòng xoáy làm người ta váng đầu hoa mắt, cẩn thận đảo qua quanh mình, khuôn mặt xinh đẹp giăng kín ngưng trọng: “Tất cả chúng ta đều đã vào trong ảo cảnh, cái này không phải ảo thuật bình thường.”

Ảo thuật bình thường, chỉ có thể chế tạo ảo ảnh mê hoặc kẻ địch, không làm được khiến người ta bỗng dưng biến mất, tựa như lúc ấy ở miếu sơn thần, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng cô gái kia, thật ra ẩn thân ở trong thần miếu, thân thể bên ngoài là linh phó chế tạo biểu hiện giả dối.

Khi đó, nếu chân thân của Nguyên Thủy Thiên Tôn là ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, vậy tuyệt đối không thể lừa được mắt Huyễn Thuật Sư, hơn nữa một khi ảo ảnh bị xé nát, chân thân sẽ lập tức hiển hóa.

Nhưng tình huống trước mắt khác, đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn không có khả năng biến mất, giải thích duy nhất là, mọi người trận doanh sơn quỷ, đều đã rơi vào một hồi ảo cảnh. Ảo thuật cường đại như thế, đã không phải lực lượng cảnh giới Siêu Phàm nên có.

“Bài trừ ảo cảnh như thế nào? Mau nghĩ biện pháp, không thể để đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn trốn vào trận pháp.”

Khấu Bắc Nguyệt vẻ mặt phẫn nộ kêu gào vài câu, trong lòng mừng thầm.

Làm gián điệp thân ở Tào doanh lòng ở Hán, hắn lo lắng nát lòng vì Nguyên Thủy Thiên Tôn.

“Không thành vấn đề, lão đại chớ hoảng, giao cho ta!”

Nhóc mập lớn tiếng nói, cũng lấy ra sáu cây cờ nhỏ, mặt cờ nền đen sì, thêu phù văn quỷ dị màu đỏ tươi, nhìn thẳng phù văn vài giây, liền khiến hắn sinh ra một loại cảm giác đầu váng mắt hoa, ghê tởm nôn mửa. Vội vàng dời ánh mắt đi.

Nhóc mập vung cổ tay, ném sáu cây cờ nhỏ lên không trung, hốc mắt chợt xuất hiện vòng xoáy, trong miệng lẩm bẩm. Sáu lá cờ nhỏ dừng ở giữa không trung, mặt cờ mở ra, phần phật phấp phới, nhộn nhạo ra những vòng gợn sóng màu đen. Gợn sóng đảo qua, mọi người rõ ràng cảm giác một tầng lực lượng vô hình đang biến mất.

Hoàn cảnh chưa thay đổi, lại lặng yên thay đổi.

Ta, ta sớm hay muộn làm thịt ngươi thằng nhóc mập này... Khấu Bắc Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, âm thầm thề.

“Bọn hắn ở nơi đó!”

Theo ảo cảnh tiêu tán, bọn họ thấy lối vào công viên xuất hiện bóng dáng đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn. Lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn đang đứng ở cửa vào công viên bỏ hoang, lấy ra đá quý tràn ngập màu xanh.

Bảo thạch tản mát ra vầng sáng mỏng manh, cấm chế phong cấm công viên tan vỡ như bọt biển, bảy bóng người nhanh chóng chạy vào công viên, biến mất ở trong tầm mắt đám người trận doanh sơn quỷ.

“Ong ong!”

A Nhất trên nóc nhà vỗ cánh bay lên, đuổi nhanh. Đám người Bách Vô Cấm Kỵ theo sát sau đó.

Tầng đỉnh cao ốc ngân hàng, lúc này ánh chiều tà như máu, đã là hoàng hôn.

Tầng đỉnh tòa nhà dựng một pho tượng đá cao 6 mét, giống pho tượng kia ở miếu sơn thần như đúc, chỉ là càng thêm cao lớn, cũng càng thêm tinh tế. Vẻ ngoài bức tượng đá là một người phụ nữ xinh đẹp thanh tú, cô hơi cúi đầu, hai tay ở trước ngực làm bộ dạng chắp tay, nhưng chưa khép vào, để lại khe hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận