Linh Cảnh Hành Giả

Chương 221: Tự thú (2)

Tới phòng khách, Trương Nguyên Thanh vừa đi vừa nói chuyện, tốc độ nói cực nhanh: “Tôi vừa rồi ở cửa biệt thự thấy một chiếc xe màu đen, có phải của bọn họ hay không?”
“Đúng, đúng... Tôi chính là bị một chiếc xe màu đen đưa tới...” Vương Thiến thấy cái xác bị lửa lan tới trong phòng khách, sắc mặt trắng bệch.

Trương Nguyên Thanh lập tức kéo thi thể Hỏa sư, tới trong sân, mò mẫm một phen trên người bốn thi thể, không quên hỏi:

“Người bắt cóc cô, có phải chỉ có bốn tên hay không?”

Khi nói chuyện, hắn đã từ trong túi của người trung niên bụng phệ mò được chìa khóa xe.

“Vâng, nói...” Sắc mặt Vương Thiến càng thêm tái nhợt, cô chỉ là người thường, có khi nào từng thấy trường hợp máu chảy thành sông, nào từng thấy nhiều thi thể như vậy.

Bọn họ đều là cảnh sát trẻ tuổi trước mắt này giết?

Trương Nguyên Thanh vứt chìa khóa cho Vương Thiến, tốc độ nói rất nhanh, nói:

“Chìa khóa xe cô cầm, đi!”

Nói xong, hắn cúi người nắm lên hai thi thể kẹp ở dưới nách, lại bắt lấy mắt cá chân hai thi thể khác, kéo ở trên mặt đất, dẫn theo Vương Thiến chạy vội rời khỏi biệt thự.

Vương Thiến vừa chạy vừa bất an quay đầu, phát hiện cảnh sát trẻ tuổi sau khi “vác” mấy trăm ki-lô-gram, thế mà lại bước đi như bay.

“Mở khóa, mở cửa, mau!” Trương Nguyên Thanh kêu lên.

Hắn nhanh chóng nhìn quanh, khu biệt thự không nhiều người qua lại, bây giờ cũng không phải thời gian đi làm, cùng không có người đi ngang qua nơi này.

Về phần có camera bên đường, cùng với trong biệt thự phụ cận có ai xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lén hay không, hắn không quản được nhiều như vậy, dù sao quay được là khuôn mặt Hạ Hầu Thiên Nguyên.

Vương Thiến ấn cái nút mở khóa, run rẩy mở ra cửa xe.

Trương Nguyên Thanh ném bốn thi thể vào ghế sau xe, đoạt lấy chìa khóa xe, trừng mắt nhìn cô gái đang ngẩn người một cái, nói:

“Lên xe đi!”

Hắn mở ra cửa xe ghế lái, chui vào.

Trương Nguyên Thanh lúc năm lớp 11, đã thi đỗ bằng lái, lúc ấy trường lái xe vì chạy KPI, chiết khâu cho học sinh, cũng hứa hẹn một kỳ nghỉ hè có thể thi đỗ bằng lái.

Dì trẻ vừa nghe, cảm thấy là một chuyện tốt, liền bỏ tiền túi đưa cháu trai đi học lái xe.

Trương Nguyên Thanh chạy hết bài một lần là thông qua, huấn luyện viên nói luôn là có thiên phú, là hảo thủ lái xe.

Nhưng, sau khi thi xong bằng lái, Trương Nguyên Thanh cũng chưa từng động vào xe nữa.

PRND có ý tứ gì nhỉ? Cái này không giống với xe số sàn nha. Mông ngồi vững rồi, hắn nhìn lướt qua cần số, vẻ mặt bỗng nhiên cứng ngắc.

“Biết lái xe không?”

“Biết.”

“Cô lái đi.”

Hai người nhanh chóng đổi vị trí, Vương Thiến khởi động xe, hai tay run run cầm vô-lăng, một chân đạp xuống chân ga.

Xe chạy như bay ở con đường tiểu khu biệt thự, Trương Nguyên Thanh sợ bị Hạ Hầu Thiên Nguyên chặn ở cửa tiểu khu, liên tục thúc giục.

Mười mấy giây sau, cổng khu biệt thự xuất hiện ở phía trước, Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói:

“Đừng dừng lại, tông qua!”

“Anh thật là cảnh sát sao?” Vương Thiến nức nở hỏi.

“Đừng nói lời thừa, tông qua!” Hắn tăng thêm giọng điệu lặp lại.

Vương Thiến nghiến răng, hạ quyết tâm, đạp hết chân ga.

Trong tiếng động cơ ầm ầm, xe hơi màu đen phá tan thanh chắn chỗ cổng, nghênh ngang rời đi.

“Đi văn phòng cảnh sát khu Khang Dương!”

Trương Nguyên Thanh nói một câu, liền tựa vào trên ghế tựa, nhắm mắt dưỡng thần.

Kế hoạch ban đầu của hắn là đánh gục bọn cướp, cứu ra Vương Thiến, bản thân ẩn sâu công cùng danh, để Hạ Hầu Thiên Nguyên đi hoài nghi Chỉ Sát cung.

Nhưng bây giờ thân phận quá nửa đã bại lộ, kế hoạch trước đó đi không thông, phải một lần nữa làm quy hoạch.

May mắn mình là có kế hoạch sơ cua... Trương Nguyên Thanh mở mắt ra, lấy ra điện thoại di động, gọi vào số Phó Thanh Dương.

Tiếng ‘Tu tu’ vang năm lần, điện thoại kết nối, trong loa truyền đến thanh âm hệ cấm dục của Phó Thanh Dương:

“Chuyện gì.”

“Phó bách phu trưởng, tôi đã chấp hành xong trình tự chính nghĩa rồi.”

“Kết quả thế nào?”

“Đã cứu ra nhân vật mục tiêu, trong quá trình, bốn tên bắt cóc dốc hết sức phản kháng, đã bị tôi đánh gục. Tôi bây giờ đang mang theo thi thể cùng con tin, tới văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, thỉnh cầu chỉ thị!”

“Tốt lắm!” Phó Thanh Dương khen ngợi một tiếng: “Đưa thi thể về, cậu không nên hỏi linh, để người Thái Nhất môn đến, chúng ta cần hai tầng lên án.

Tôi bây giờ hạ lệnh, lấy nguy hại xã hội yên ổn làm lý do, bắt Hạ Hầu Thiên Nguyên.”

Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra, lại nói:

“Chỉ là tội danh như vậy, chỉ sợ không có cách nào khiến Hạ Hầu Thiên Nguyên thương cân động cốt nhỉ.”

Phó Thanh Dương lấy giọng điệu bình tĩnh mà lạnh nhạt, nói ra lời khiến Trương Nguyên Thanh trợn mắt cứng lưỡi:

“Hạ Hầu Thiên Nguyên trừ nguy hại xã hội yên ổn, có lẽ còn có tội thuê kẻ giết người, tội cố ý giết người, tội cố ý gây thương tích, tội cưỡng gian, tội chơi đĩ… tội tổ chức mại dâm, tôi cần điều tra kỹ một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận