Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1576: Phó Tuyết dao động (1)

Phó Tuyết ngây người, ngạc nhiên nhìn con gái ánh mắt kiên định, đột nhiên cảm thấy mình không nhận ra nó nữa.

Từ nhỏ đến lớn, nó có từng phản kháng mình?

Một lần cũng không có.

Thời điểm không tình nguyện nhất, cũng chỉ dám vụng trộm rời nhà trốn đi, trốn tới Tùng Hải tìm kiếm Phó Thanh Dương che chở.

Một đứa con gái nhẫn nhục chịu đựng như vậy, thế mà dám phản kháng? Còn nói ra lời cuồng vọng lớn mật như thế.

Mẹ con cũng không thể làm?

“Quan Nhã, mẹ thấy con là bị Nguyên Thủy Thiên Tôn mê hoặc rồi.” Cái trán trơn bóng của Phó Tuyết nổi lên gân xanh, khuôn mặt xinh đẹp đùng đùng nổi giận, giơ tay cho một cái tát: “Lão nương hôm nay trái lại muốn gặp vị Nguyên Thủy Thiên Tôn trong truyền thuyết này một chút, hắn có cái gì tốt, dựa vào cái gì khiến con bị ma quỷ ám ảnh.”

Bàn tay chưa vung ra, một cái tay trầm ổn hữu lực, cầm cổ tay Phó Tuyết.

“Bá mẫu, có chuyện gì từ từ nói.”

Giọng nói trẻ tuổi, tràn ngập từ tính của đàn ông truyền đến.

Nguyên Thủy Thiên Tôn? Phó Tuyết giận dữ xoay người, đồng thời vung ra một bàn tay khác, vài tên vệ sĩ cô mang tới đồng loạt tràn lên.

Đúng lúc này, Phó Tuyết thấy rõ người trẻ tuổi phía sau, chợt thấy gió xuân thổi vào mặt, ngầm sinh nhu tình, lửa giận đáy lòng tiêu tán hơn phân nửa.

Từng trải đời phong phú, cô vậy mà lại tim đập thình thịch.

“Đợi một chút!”

Bàn tay cô vung ra dừng lại giữa đường, sửa thành thủ thế ngăn lại, cản lại ba vệ sĩ đang lao tới.

Phó Tuyết kinh diễm đánh giá người trẻ tuổi trước mắt, “Cậu chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn?” .

Khi hỏi ra câu này, khóe miệng cô không tự giác nhếch lên.

Cô là từng thấy ảnh chụp Nguyên Thủy Thiên Tôn, biết hắn bộ dạng thế nào, nhưng lúc này nhìn thấy người thật, mới biết hắn là thật sự còn hơn cả ảnh.

Nguyên Thủy Thiên Tôn trước mắt khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt trầm tĩnh, khí chất thần bí mờ mịt, khuôn mặt thầm chứa sự tôn quý, trên người hắn có sức quyến rũ khác thường, chỉ đứng không nói lời nào, đã khiến trong lòng Phó Tuyết sinh ra hảo cảm mãnh liệt.

“Là cháu.” Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu, buông ra cổ tay mẹ vợ, vẻ mặt tràn đầy ôn hòa lương thiện cung kính nhường nhịn, nói:

“Bá mẫu, nhìn thấy ngài cháu mới biết Quan Nhã tỷ vì sao xinh đẹp như thế, thì ra là ngài gien tốt, cháu cảm thấy so sánh với ngài, Quan Nhã vẫn kém một chút.”

Đây trái lại là lời nói thật, giá trị nhan sắc của mẹ vợ khiến hắn có chút bất ngờ, quá xinh đẹp quá trẻ tuổi rồi, đứng cùng Quan Nhã, càng giống chị em hơn mà không phải mẹ con.

Nghĩ đến cũng đúng, người phụ nữ có thể được Linh Quân khen “xinh đẹp”, sao có thể kém.

Quan Nhã thói quen thích mặc váy bút chì áo sơ mi trắng, thì ra là học từ mẹ cô.

“Rất biết nói chuyện.” Phó Tuyết cười mỉm nói, vị phu nhân phong lưu xinh đẹp này nâng tay lên, vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt Trương Nguyên Thanh, “Tôi bây giờ trái lại đã biết Quan Nhã vì sao chung tình cậu rồi, chậc chậc, bề ngoài như vậy ta thấy là thương, là phụ nữ thấy đều động lòng.”

Cô quay đầu liếc Quan Nhã một cái: “Quả thật không tệ.”

Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, may mắn tôi không phải Ma Quân, bằng không bá mẫu nguy hiểm rồi nha.

Tình huống gì vậy?

Quan Nhã ngây dại, Nguyên Thủy a dua nịnh hót ở trong đoán trước của cô, phù hợp tính cách của Nguyên Thủy, nhưng phản ứng của mụ mụ, thực sự ngoài dự đoán của mọi người.

Tuy ở trong mắt cô, Nguyên Thủy chính là rất mê người rất tuấn tú, cái này gọi là trong mắt người tình đều là Tây Thi, Quan Nhã có tự mình hiểu lấy.

Danh hiệu của Nguyên Thủy Thiên Tôn, quả thật rất hấp dẫn cô gái trẻ tuổi, ví dụ như hai tiểu thiếp tà tâm bất tử kia trong biệt thự.

Nhưng mà mụ mụ loại lão nữ nhân lịch duyệt phong phú này, sao có thể bị một anh bạn trẻ tuổi hấp dẫn, có thể được bà nhìn trúng, tất nhiên là đàn ông trưởng thành oai phong một cõi.

Kiểu đàn ông nào bà ấy chưa từng thấy?

Ngoài nghi hoặc, trong mắt Quan Nhã hiện lên cảnh giác, trong lòng dâng lên tức giận, ánh mắt mẹ nhìn Nguyên Thủy khiến cô cực độ không vui.

Cô cảm giác được uy hiếp.

Vẻ mặt Phó Thanh Dương có chút dại ra, sau đó khôi phục, nhìn kỹ Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái, giống như đã hiểu cái gì.

“Bá mẫu ánh mắt thật tốt, “ Trương Nguyên Thanh giơ ngón tay cái lên, thuận thế cầu tình:

“Bá mẫu, cháu cùng Quan Nhã tỷ là thật lòng yêu nhau, xin ngài giơ cao đánh khẽ, giúp người, ngày sau cháu nhất định sẽ hồi báo ngài.”

Phó Tuyết lại “Chậc chậc” một tiếng, yêu thương vỗ vỗ khuôn mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, sau đó sắc mặt trầm xuống:

“Không được!”

Quả nhiên không dễ dàng như vậy, Đào Hoa Phù chỉ là tăng cường hảo cảm của bà ấy đối với mình, không đạt tới mức sắc làm mất khôn... Trương Nguyên Thanh thở dài, lại không muốn bỏ qua, nói:

“Bá mẫu, cháu nên chứng minh năng lực của mình như thế nào? Có lẽ, ngài muốn cái gì, cứ nói thẳng, chỉ cần ngài không mang theo Quan Nhã đi, cháu sẽ dốc hết tất cả thỏa mãn ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận