Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3213: Về nhà (3)

Địch Thái dùng sức thở ra một hơi, tựa như lữ nhân lặn lội đường xa, rốt cuộc đến điểm cuối, sau đó, hắn cúi đầu nhìn về phía Hạ Hầu Ngạo Thiên, lộ ra mỉm cười gợi đòn thương hiệu:
“Nhìn thấy chưa, đây mới là nhân vật chính!”
Sống mũi Hạ Hầu Ngạo Thiên cay cay, vừa muốn nói chuyện, lại nhìn thấy thân thể Địch Thái vỡ vụn, hóa thành từng mảng tro bụi.
Kình Dương trận.
Trong nháy mắt đầu thoát ly cái cổ, thân thể bị lửa thiêu đốt của Ma Nhãn Thiên Vương đột nhiên lao về phía Thiên Vương Sợ Hãi.
Phản công trước khi chết!
Thiên Vương Sợ Hãi bình tĩnh lui lại, cũng đưa ra Liệt Diễm Kiếm.
“Phốc!”
Trường kiếm hừng hực thiêu đốt đâm vào thân thể Ma Nhãn, mà đây chính là điều hắn muốn.
Ma Nhãn Thiên Vương vươn ra bốn cánh tay còn sót lại, một mực nắm chặt Lưỡng Nghi Ma Nhận cùng Huyền Thủy Phong Lôi Kiếm, cánh tay đã thành than một nửa nổi lên cơ bắp.
Chỉ nghe hai tiếng “răng rắc”, Lưỡng Nghi Ma Nhận và Huyền Thủy Phong Lôi Kiếm đồng thời gãy.
Thiên Vương Sợ Hãi nhảy lên tung một cước, đạp thân thể Ma Nhãn Thiên Vương bay ra ngoài, hóa thành một bóng đen biến mất ở cuối đường chân trời.
Thân thể sớm đã tràn ngập tổn hại kia ầm ầm rơi ở phương xa, không còn đứng lên.
Cái đầu kia của Ma Nhãn bị Thiên Vương Sợ Hãi xách há to miệng, truyền ra thanh âm trầm thấp khàn khàn:
“Sứ mệnh của ta đã hoàn thành!”
Tiếp theo, cái đầu này bắt đầu từ cấp bậc tế bào tan rã, từng chút một hòa tan thành vật chất màu đen phát ra mùi hôi thối.
Thời hạn ý chí Ma Thần đã hết!
Sử dụng phần lực lượng này trả giá là vĩnh hằng! Cái gì là vĩnh hằng? Tử vong chính là vĩnh hằng.
Trong hoảng hốt, Ma Nhãn Thiên Vương lại về tới cô nhi viện kia ở phương bắc, bọn nhỏ chạy vội tới, cười nói vui vẻ vây quanh hắn. Hắn ở bên ngoài đám người nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Vẻ mặt hắn chán nản nói: “Xin lỗi, tôi cố hết sức rồi...”
Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện ra một nụ cười: “Anh làm rất tốt rồi, nhiệm vụ thanh tẩy thế giới giao cho tôi đi, đây là tín ngưỡng của chúng ta! Ma Nhãn, anh nên trở về nhà rồi.”
Về nhà? Ma Nhãn Thiên Vương quay đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy dãy nhà đơn độc kia đứng lặng trong phế tích, nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ tuổi đứng ngoài căn nhà, họ mỉm cười, giống hệt cái nhìn đầu tiên ở năm đó trong cô nhi viện.
Ma Nhãn Thiên Vương kinh ngạc nhìn quanh mình, phát hiện mình lại biến thành đứa trẻ có chút quái gở kia.
“Về rồi à?” Người phụ nữ cười từ ái.
Giờ khắc này, lồng ngực tựa như bị thứ gì lấp đầy, nước mắt tràn mi.
Ma Nhãn Thiên Vương vội vàng chạy về phía bọn họ, chạy qua đoạn phế tích này trước cửa, tựa như chạy qua một đoạn thời gian dài đằng đẵng.
Hắn lao vào vòng tay của mẹ.
Ba mẹ ơi, con về nhà rồi...
Đầu của Ma Nhãn Thiên Vương hoàn toàn hòa tan.
“Mà sứ mệnh của tôi, vừa mới bắt đầu!”
Giữa thiên địa, kiếm quang đột nhiên nổi lên!
Thiên Vương Sợ Hãi dựng tóc gáy, dâng lên cảm giác nguy cơ to lớn, hắn không chút suy nghĩ, theo bản năng muốn khống chế Lưỡng Nghi Ma Nhận cùng Huyền Thủy Phong Lôi Kiếm, mới nhớ ra hai thanh kiếm đã bị Ma Nhãn Thiên Vương bẻ gãy.
Ma Nhãn Thiên Vương phản công sau cùng, thì ra là đang làm nền cho Phó Thanh Dương, lấy vị cách của Phó Thanh Dương, không cách nào né tránh, hóa giải lực lượng của hai đạo cụ loại quy tắc.
Chỉ cần song kiếm trong tay, Phó Thanh Dương chính là thịt cá trên thớt gỗ.
Trong lúc vội vã, Thiên Vương Sợ Hãi vặn vẹo thân thể mệt mỏi, vung tám món vũ khí đồng thời đánh về phía sau!
“Đinh!”
Tiếng kim loại va chạm sắc bén xé rách màng nhĩ, tám món vũ khí đánh trúng không phải vũ khí, mà là kiếm chỉ.
Phó Thanh Dương chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau hắn, lấy ngón tay làm kiếm, từ sau lưng đánh lén.
Kiếm chỉ tuôn trào ra kiếm khí, cùng tám món vũ khí giằng co, tạo thành hai mảng hình cung, ánh lửa và sóng khí ở chỗ tiếp xúc sôi trào bùng lên.
Sau khi ngăn cản Phó Thanh Dương đánh lén, trong lòng Thiên Vương Sợ Hãi khẽ buông lỏng, rốn khẽ mở khẽ khép lại, phun ra tiếng người, cười tủm tỉm nói:
“Thế nào, cảm thấy mình có thể làm ngư ông đắc lợi từ ngao cò tranh nhau? Ta cho dù suy yếu nữa, chung quy là Bán Thần.”
Cùng lúc nói chuyện, trong lòng của hắn có chút kinh ngạc, thông qua tiếp xúc, hắn phát hiện kiếm chỉ của Phó Thanh Dương không mạnh như trong tưởng tượng, không nên khiến hắn dựng tóc gáy mới đúng.
“Chỉ là chiêu mở đầu!” Phó Thanh Dương mặt không biểu cảm, cuồng phong thổi lên tóc của hắn, tóc đuôi ngựa ngắn rủ xuống lại cuồng loạn bay lên, từng sợi tóc đen biến thành màu sương trắng, trong chớp mắt, hắn đã đầu đầy tóc bạc.
Kiếm khí đầu ngón tay phun ra trong nháy mắt tăng vọt mấy lần, ánh lửa và sóng khí sôi trào càng thêm lợi hại.
Kiếm khí hướng phía trước tiến thêm một thước, cứng rắn ở trong tám món vũ khí giáp công, đâm vào lồng ngực Thiên Vương Sợ Hãi ba tấc.
“Một kiếm này, không sớm không muộn, vừa vặn chém ngươi!” Phó Thanh Dương chờ chính là một khắc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận