Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1512: Kinh sợ (3)

Ba người không nói nữa, thản nhiên phun ra khói trắng.
Qua một lúc, Trương Nguyên Thanh nói: “Lão đại, anh có phải cắt cái gì của tôi rồi hay không?”

Phó Thanh Dương cầm xì gà, bưng lên rượu whisky bên cạnh bàn nhấp một ngụm, “Tơ hồng.”

“Gì?”

Tiền công tử lặp lại nói: “Tơ hồng, tơ hồng tượng trưng nhân duyên.”

“Phốc!” Hoa công tử cười ra tiếng, “Cắt tơ hồng, cậu liền qua vạn bụi hoa không dính một chiếc lá, bởi vì căn bản không có cô gái nào sẽ thích cậu.”

Vậy tôi chẳng phải là giống với Tam Dương Khai Thái Thái, ngay cả “Thảo” cũng không có? Không còn có cô gái nào lao đầu vào lòng?

Trương Nguyên Thanh biến sắc hẳn.

Phó Thanh Dương giọng điệu bình tĩnh giải thích:

“Chỉ Sát cung chủ là Nhạc Sĩ, chỉ cần cô ấy muốn, có thể khiến bất cứ người đàn ông nào yêu mình, tôi và Linh Quân cũng không thể ngoại lệ.”

Về phần vì sao một kéo cắt hết, bởi vì hắn không phải Nhạc Sĩ, không làm được thao tác quá tinh tế.

Linh Quân khoát tay:

“Cái đó không đến mức, chỉ cần cô ấy đủ xinh đẹp, không cần tơ hồng tôi cũng sẽ yêu cô ấy. Mặt khác tơ hồng là có thời gian có hiệu lực, kỹ năng này ở lúc chiến đấu rất phiền toái, giống như sắc dục mị hoặc, dễ dàng làm người ta mềm lòng.”

Hắn là lo lắng mình bị tơ hồng mê hoặc, mắc bẫy của cung chủ, khó trách sau khi xoẹt một cái, lão đại liền không phản đối nữa. Trương Nguyên Thanh nghe hiểu ý tứ của Phó Thanh Dương.

“Vậy, vậy tơ hồng của tôi sẽ khôi phục không?” Hắn nói.

Phó Thanh Dương nói: “24 giờ sau tơ hồng sẽ tự nối lại.”

Vậy may mắn vậy may mắn, giờ này, mình cùng lắm thì không tiếp xúc nữ nhân... Trương Nguyên Thanh vừa nghĩ như vậy, liền thấy em gái tai thỏ đi vào phòng hút xì gà, đứng ở bên cạnh Phó Thanh Dương, khom người nói:

“Thiếu gia, Quan Nhã tiểu thư đã trở lại.”

Linh Quân vỗ tay, “Nguyên Thủy, thừa dịp bây giờ chia tay với Quan Nhã, tôi giới thiệu Đằng Nhi cho cậu.”

...

Giang Nam, thành Bì Cách.

Trong biệt thự lớn Hạ Hầu gia, Hạ Hầu Ngạo Thiên ngồi ở bên cạnh bàn, trên màn hình máy tính là hình ảnh bưu kiện gửi đi thành công.

Nửa tiếng trước, quan phương gọi tới Hạ Hầu gia, yêu cầu hắn nộp lên một phần báo cáo học viện Tần Phong.

Hạ Hầu Ngạo Thiên tuy tính cách không đáng tin, nhưng làm Học Sĩ, viết một phần báo cáo không có sơ hở, hắn so với đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn càng am hiểu hơn.

Gửi xong bưu kiện, hắn lại cầm lên điện thoại di động, xem ghi chép nói chuyện, chẳng hề để ý hừ hừ nói:

“Trung tâm tượng binh sĩ có thể có vấn đề gì, Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ biết dọa người.”

Dứt lời, hắn dựa vào ghế công thái học, nhìn trần nhà, vẻ mặt khinh thường.

Vài giây sau, hắn đứng bật dậy, “Vẫn là đi kiểm tra một chút đi.”

Ra khỏi phòng, xuống lầu, tới phòng khách, bảo mẫu đang ở nhà bếp chuẩn bị bữa trưa.

“Thiếu gia muốn ra ngoài sao, phu nhân nói ngài trong thời gian này ở trong phó bản bị kinh hãi, ở nhà bếp nấu canh an thần cho ngài.” Bảo mẫu uyển chuyển nói cho hắn, cơm trưa mời trở về ăn.

Bảo mẫu của Hạ Hầu gia, đặt ở cổ đại chính là gia sinh tử trong nhà giàu. Là những đứa trẻ sinh ra trong nhà chủ nhân ngày xưa.

Linh cảnh thế gia đối với công nhân trong gia tộc, có một bộ chế độ xét duyệt cực kỳ nghiêm khắc, bọn họ sẽ nhận nuôi trẻ mồ côi, bồi dưỡng thành quản gia, trợ thủ, bảo mẫu... một loạt nhân vật phục vụ.

Cũng sẽ thông báo tuyển dụng một ít người thường ngoài ý muốn cuốn vào trong sự kiện linh cảnh hành giả đến gia tộc làm việc.

Thậm chí sẽ hấp thu linh cảnh hành giả hoang dã góp sức cho gia tộc.

Trải qua hơn trăm năm sinh sản sinh lợi, người thường làm việc cho Hạ Hầu gia, nhiều tới mấy ngàn, đại bộ phận đều là chén vàng tổ tiên truyền xuống, so với làm việc trong thể chế còn ổn định hơn.

Nếu là gia sinh tử có tiền đồ, Hạ Hầu gia còn có thể sắp xếp bọn họ vào công ty gia tộc kinh doanh, địa vị, phúc lợi, thu nhập được tăng lên thật lớn.

“Nói cho lão thái bà, tôi đi nhà tộc trưởng một chuyến.” Hạ Hầu Ngạo Thiên khoát tay, ra ngoài.

Trong xã khu ánh nắng tươi sáng, đường bằng phẳng, từng căn biệt thự sa hoa tọa lạc có trật tự, trong sân nguyên bộ, trồng đầy cây cảnh giá trị cao.

Nhân viên mặc đồng phục làm việc lái xe đưa đò đi dạo.

Hạ Hầu Ngạo Thiên tản bộ dưới ánh mặt trời, dép lê, quần cộc, áo thun, kiểu tóc tản mạn không gọn gàng, phối hợp ngũ quan tuấn mỹ, nếu không suy xét tính cách, quả thật rất phù hợp hình tượng nam nhân vật chính trong phim hoạt hình.

Không bao lâu, Hạ Hầu Ngạo Thiên bước chậm đến trang viên lớn tộc trưởng ở lại, không nhìn nhân viên bảo an ngăn trở, đạp bay cháu nội của gia chủ, đến phòng sách của gia chủ.

“Ông chú, cháu muốn vào tàng bảo khố của ông.” Hạ Hầu Ngạo Thiên đẩy cửa ra, lớn tiếng nói.

“Ông nội, gã này lại xông vào rồi.” Cháu nội tuổi xấp xỉ gia chủ lớn tiếng nói.

“Ngươi cút đi.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên một cước đạp bay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận