Linh Cảnh Hành Giả

Chương 962: Song sát (2)

Hả? Cô ta không biết ý tứ “Bạn gái”? Trương Nguyên Thanh ngẩn ra một phen, cái đó không giống với hắn nghĩ.
Nếu lão mõ biết khái niệm “bạn gái”, vậy mình mang quan hệ giữa người với người giải thích rõ ràng, liền không có vấn đề gì. Trái lại, nếu để lão mõ biết “bạn gái” là khái niệm vợ chưa cưới, cô một người cổ đại, một sơn thần nương nương cao cao tại thượng, khẳng định sẽ cảm thấy bị mạo phạm.

Đám phàm phu tục tử này, thế mà cho rằng bổn tọa là vợ chưa cưới của con kiến Nguyên Thủy Thiên Tôn? Vô cùng nhục nhã, diệt môn đi!

Ừm, lão mõ hẳn là sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng chọc cô ta không vui bản thân chính là một chuyện rất trí mạng... Trương Nguyên Thanh nghiêm túc giải thích: “Bạn nữ giới giao tình thâm hậu.”

Lão mõ khẽ gật đầu, tiếp tục hưởng dụng bữa tối.

Trương Nguyên Thanh thì quay đầu, nhìn về phía Quan Nhã, hướng cô làm một cái biểu cảm.

Hắn tính trấn an trước Quan Nhã, nói cho cô “diện mạo thật sự” của Tường Vi Máu, tiêu trừ sự không thoải mái trong lòng lão tài xế.

Nguyên Thủy nếu sau lưng vụng trộm dùng âm thi giả mạo bạn gái, thực cùng linh phó kia có quan hệ gì bất thường, vậy quả thật không cần thiết mời mình về nhà ăn cơm, lại càng sẽ không gây ra chuyện xấu hổ như bây giờ... Một loạt vẻ mặt của hắn nói cho mình biết, hắn bây giờ có bí ẩn khó nói, hắn rất kiêng kị, không, sợ hãi âm thi của mình, nhưng cái này không hợp lý... Quan Nhã yên lặng đọc lấy biểu cảm nhỏ của Nguyên Thủy, dựa vào năng lực quan sát, ở trong lòng làm ra phân tích.

Tạm nghe hắn lát nữa giải thích như thế nào...

Quan Nhã hiển nhiên không phải cô nương cố tình gây sự, hít sâu một hơi, trên mặt mang theo nụ cười, nói với mợ:

“Nhấc tay mà thôi, Trần cảnh sát trưởng năng lực nghiệp vụ ưu tú, thăng chức dựa vào là bản lãnh thực, cháu chỉ là hỗ trợ một chút việc nhỏ.”

“Vậy cũng rất lợi hại rồi.” Mợ nụ cười đầy mặt, “Đúng rồi, trong nhà cháu là làm gì...”

Không đợi Quan Nhã trả lời, mợ liếc lão mõ đối diện một cái, nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của cô ấy, vội chuyển hướng đề tài: “Ăn cơm ăn cơm.”

Trương Nguyên Thanh cũng nói: “Ăn cơm ăn cơm...”

Hắn muốn chờ lão mõ ăn no uống say, trở về linh cảnh, lại giải thích với Quan Nhã cùng người nhà.

Tuy lão mõ ngoài ý muốn ở lại ăn khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng tổng thể mà nói, vấn đề không lớn.

Lúc này, dì trẻ đang bưng bát cơm, trước sau không nói chuyện, nhìn về phía lão mõ, nghiêm trang giải thích: “Bạn gái chính là người yêu, là vợ chưa cưới.”

Tư thế gắp thức ăn của lão mõ khựng lại, vẻ mặt lạnh lùng.

“! !” Trương Nguyên Thanh vẻ mặt dại ra nhìn về phía dì trẻ, thầm nhủ dì ơi, dì nói dì cháu một hồi, dì không cần thiết đâm sau lưng cháu chứ? ! Hắn thật cẩn thận nhìn về phía lão mõ.

Nguyên Thủy giống như bị dọa... Quan Nhã liếc hắn một cái, trong lòng thầm run lên, tuy Nguyên Thủy chưa nói rõ tình huống, nhưng cô đã biết, bữa tiệc tối này đã xảy ra chút tình hình, trong lòng liền không tức nữa.

Giang Ngọc Nhị giống như không thấy cháu trai sắc mặt trắng bệch, quay sang nhìn về phía Quan Nhã, kinh ngạc nói:

“Ồ, tôi ở khoa phụ sản từng thấy cô, cô còn từng hỏi như thế nào chuẩn bị thai kỳ, tôi chưa nghe Nguyên Tử nói nhanh như vậy đã có con nha...”

Lời này vừa ra, trừ lão mõ, mọi người đều nhìn về phía Quan Nhã. Ông ngoại bà ngoại sắc mặt trầm xuống. Trần Nguyên Quân vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ nữ thần văn phòng cảnh sát khu Khang Dương là loại cô gái sinh hoạt cá nhân phóng đãng này.

Từng đi khoa phụ sản, còn từng mang thai... Người bạn gái này của Nguyên Tử là gần đây mới kết giao... Mợ cũng yên lặng thu hồi nụ cười.

Quan Nhã tư thế cứng ngắc ngồi ở nơi đó, khuôn mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, vừa tức vừa vội, có ý giải thích, lại không biết nên giải thích như thế nào, hơn nữa loại chuyện này, đương sự đến giải thích, sẽ chỉ càng tẩy xóa càng đen.

Người dì trẻ này của Nguyên Thủy, ngắn ngủn một câu, hình tượng của nàng bị hủy hết rồi. Quan Nhã sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ gặp phải chuyện xấu hổ như vậy.

Trương Nguyên Thanh vừa bởi vì lão mõ không nổi giận nữa mà thở phào, nghe vậy, một lần nữa vẻ mặt dại ra nhìn về phía dì trẻ, thầm nhủ dì cháu một hồi, dì không cần thiết hết lần này tới lần khác đâm sau lưng cháu chứ? !

Trong sự im lặng, lão mõ buông đũa, uyển chuyển đứng dậy, lạnh nhạt bình thản nói: “Đa tạ chiêu đãi, thức ăn thế gian thật mỹ vị, bổn tọa rất hài lòng, cáo từ trước.”

Trương Nguyên Thanh không để ý được tới trấn an Quan Nhã, vội vàng đứng dậy, nói: “Cửa ở bên cạnh, tôi, tôi tiễn ngài chút...”

Hắn cũng không muốn để người nhà nhìn thấy lão mõ vào phòng ngủ trở về.

Lão mõ không mặn không nhạt liếc hắn một cái: “Được.”

Trương Nguyên Thanh lập tức chạy về phía phòng ngủ, mở ngăn kéo, lấy ra chày Phục Ma cất vào trong túi, ở trong ánh mắt người một nhà mờ mịt nhìn chăm chú, mở ra cửa chống trộm, làm ra tư thế mời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận