Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2892: Dao Quang điện (3)

Hạ Hầu Ngạo Thiên liền nói: “Phong thư cầu cứu này sao lại đặt ở trong sách? Không nên gửi ra ngoài sao?”

Trương Nguyên Thanh vừa muốn nói chuyện, Hạ Hầu Ngạo Thiên lại nói: “A, Phó Thanh Dương nói, Nam Uyển rất có thể gặp phải tình huống giống với chủ phong, bị khói đen bao phủ phong ấn, cho nên thư cầu cứu không thể gửi ra. Những đệ tử này trong lầu các chết, cũng đã chứng minh điểm này.”

Chính là bởi vì không chạy thoát được, cho nên mới trốn ở lầu các, bố trí trận pháp, hy vọng có thể sống qua kiếp này.

Trương Nguyên Thanh cũng nghĩ như vậy, nhưng Phó Thanh Dương cũng học được tranh trả lời rồi, hắn còn có thể nói cái gì? Vì thế cảm khái, nói:

“Bất Lương Soái xem ra cũng là tên háo sắc giống với Ma Quân.”

“Nói như thế nào?” Hạ Hầu Ngạo Thiên hứng thú.

“Tôi tiến vào một phó bản đời Đường, nhân vật chính của bối cảnh chính là Bất Lương Soái, căn cứ NPC trong phó bản buôn chuyện, Bất Lương Soái cùng nữ đế có một chân, cùng công chúa cũng có một chân.” Trương Nguyên Thanh nói: “Ma Quân cũng thích thu cả mẹ lẫn con.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên nói: “Tôi cảm thấy không giống nhau, Ma Quân là bị Chén Thánh Sa Ngã ăn mòn, phát rồ. Bất Lương Soái là làm nam sủng cho mẹ con người ta.”

Gan rất to nha, dám oán thầm Bán Thần như vậy! Trương Nguyên Thanh kéo đề tài về lại quỹ đạo, nói:

“Tin tức trước mắt thu thập được, chỉ có thể bổ sung cho bối cảnh câu chuyện, kẻ địch là cái gì, chúng ta còn hoàn toàn không biết gì cả. Dãy lầu các này chưa có giá trị gì, muốn thu hoạch nhiều tình báo hơn, phải đi chủ điện nhìn xem.”

Khi nói chuyện, mười phút đồng hồ trôi qua, khói đen một lần nữa ập tới.

Trương Nguyên Thanh một lần nữa nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, mang theo quy luật vận động, ngay sau đó, hắn mất đi ý thức.

Ngoài sơn môn.

Trương Nguyên Thanh ‘A’ một tiếng, ôm trán, người gập xuống, đau tới mức khuôn mặt dữ tợn.

Mà Hạ Hầu Ngạo Thiên khống chế máy bay không người lái, quỹ tích ổn định bay ra.

Kết quả kiểm tra không cần nói cũng biết.

Tiếng bước chân sẽ ưu tiên công kích kẻ địch thực lực mạnh hơn, có lẽ có linh trí.

Lần này, Trương Nguyên Thanh tự mình xoa dị thật lâu mới bình ổn được đau đớn linh hồn xé rách, hắn cảm giác mình đã quên đi một số việc, nhưng lại không nghĩ ra đã quên cái gì.

Đó là ký ức xé rách linh hồn mang đi.

Phó Thanh Dương trầm giọng nói: “Thăm dò đến đây là dừng, chúng ta nên vào Nam Uyển.”

Tiếp tục nữa, trạng thái của Nguyên Thủy sẽ càng lúc càng tệ, không cách nào ứng đối nguy cơ lớn trong phó bản. Mặt khác, rất nhiều đạo cụ của Nguyên Thủy trả giá đều là lĩnh vực tinh thần.

Khi linh thể của hắn càng lúc càng suy yếu, càng lúc càng không trọn vẹn, những đạo cụ kia trả giá cắn trả, rất có thể sẽ hại chết hắn.

Đám người Hạ Hầu Ngạo Thiên tự nhiên sẽ không từ chối.

Năm người lập tức tiến vào Nam Uyển, mục tiêu rõ ràng hướng về Kim Đỉnh điện đối diện với khu sinh hoạt bước đi.

“Kẽo kẹt!”

Đẩy ra cửa điện gần như mục nát, tòa đại điện phủ bụi vô tận năm tháng này chiếu vào tầm mắt mọi người.

Trên nền móng cao cao, dựng thẳng một pho tượng nữ giới mặc áo bào rộng, khuôn mặt cô mềm mại, đường nét mượt mà, trong tay cầm một cây kiếm sắt tua rua màu đỏ, sớm đã loang lổ vết gỉ.

Một tay khác nâng một cái hồ lô vàng pha tạp.

Bàn thờ che kín tro bụi thật dày, trên mâm bày đồ cúng là trái cây màu đen mục nát thành hạt tròn.

Trên xà nhà rủ xuống màn che màu vàng sáng, tường cùng cột treo giới thiệu cuộc đời sự tích của pho tượng nữ nhân.

Nam Uyển thuộc về biệt uyển của Thục Sơn, không phải chủ phong, điện đường cung phụng tự nhiên không phải tiên thần, mà là tiền bối từng làm ra cống hiến trác tuyệt trong lịch sử môn phái Thục Sơn.

Vị này cung phụng trong điện, tên là Dao Quang, chưởng giáo đời thứ chín của Thục Sơn.

Năm đó Tùy nhị đại ngu ngốc tàn bạo, vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, dân chúng thiên hạ khổ sở thật lâu, mười tám lộ phản tặc ùn ùn khởi nghĩa, trật tự sụp đổ, giang hồ quần ma loạn vũ.

Từng có một chi nghĩa quân ngấp nghé bí tịch cùng pháp bảo của Thục Sơn, muốn chiếm làm của riêng, tăng thêm nội tình tranh bá Trung Nguyên.

Chưởng giáo Dao Quang dẫn dắt đệ tử trong môn phản kháng, kịch liệt chiến đấu hơn một tháng với nghĩa quân, đánh lui họ, nàng cũng bởi vậy bị thương bản nguyên, năm sau ốm chết.

Thục Sơn vì thế xây Dao Quang điện, khắc sự tích của nàng ở trong điện, để đệ tử đời sau hương khói.

Bọn Trương Nguyên Thanh ở Dao Quang điện tìm kiếm một phen, chưa thu hoạch được bất cứ tin tức nào, chạm tới bất cứ vật phẩm nào cũng không có tin tức vật phẩm.

Tòa điện này, tựa như là kiến thúc bối cảnh.

Thế giới linh cảnh chi chít khắp nơi, một vầng trăng tròn đen kịt chiếu rọi ở trên tinh hà, nó hoàn mỹ dung nhập bóng tối, không thể nhìn thấy, không thể xem xét, không thể thăm dò.

Trong vầng trăng đen, một bóng người mặc áo choàng ngồi xếp bằng, dưới đáy áo choàng, từng sợi ánh sao như ẩn như hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận