Linh Cảnh Hành Giả

Chương 19: Liên lạc (2)

Trương Nguyên Thanh không chút do dự nói: “Tôi nguyện ý gia nhập tổ chức, vì quốc gia vì nhân dân rơi đầu đổ máu.”
Lý Đông Trạch cười nói: “Không hổ là xuất thân thế gia trị an viên, rất có giác ngộ.”

Trương Nguyên Thanh trong lúc nhất thời không phân biệt ra đối phương là trào phúng hay tán đồng.

“Như vậy sớm nghỉ ngơi một chút đi, tám giờ sáng ngày mai, tôi tới đón cậu.” Lý Đông Trạch nói.

A? Không phải bây giờ? Trương Nguyên Thanh chần chừ một phen: “Ngày mai?”

“Bằng không thế nào, bây giờ mấy giờ rồi? Cậu muốn rơi đầu đổ máu vì tổ chức, cũng phải chờ tổ chức đi làm rồi nói.”

Là không muốn thảo luận ở điện thoại đi, sợ mình đổi ý, chơi miễn phí tình báo? Cho nên phải đợi ngày mai gặp mặt. Trương Nguyên Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Cúp điện thoại, hắn nhìn điện thoại di động, thời gian biểu hiện 11 giờ đêm, thời gian trôi qua trong linh cảnh giống với bên ngoài.

Thành công liên lạc tổ chức chính phủ, trong lòng Trương Nguyên Thanh yên tâm hẳn, lúc này, cảm giác mỏi mệt giãy giụa cầu sinh mang ra trong linh cảnh mãnh liệt ập đến.

Hắn nằm ở trên giường, chỉnh đồng hồ báo thức, mí mắt càng lúc càng nặng, ngủ thật say.

Sáng sớm hôm sau, bảy giờ mười lăm phút, Trương Nguyên Thanh bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, suýt nữa tim đột nhiên dừng đập, chết ngay tại chỗ.

Vừa tắt đồng hồ báo thức, vừa ngáp xuống giường.

Đêm qua chất lượng giấc ngủ không lý tưởng, gặp vài cơn ác mộng, mỗi một cái đều có liên quan với quỷ quái, choàng tỉnh mấy lần.

Trong phòng khách, ông ngoại ngồi ở sô pha xem tin tức. Ông tóc bạc trắng thưa thớt, thân hình cao lớn, khuôn mặt đầy nếp nhăn không thích nói cười, lộ ra nghiêm khắc.

Bà ngoại ở nhà bếp binh binh bốp bốp làm bữa sáng, bên cái bàn ăn dài, dì trẻ ngồi xổm trên ghế chơi điện thoại di động, quai hàm phồng lên, giống một con chuột Hamster đáng yêu.

“Dậy sớm như vậy?”

Dì trẻ đánh giá đứa cháu trai uể oải, rầm rì: “Bộ dáng miệt mài quá độ, đêm qua có phải làm chuyện xấu hay không, dì muốn đi kiểm tra thùng rác của mày.”

Đặt ở lúc bình thường, Trương Nguyên Thanh sẽ trả lời lại một cách mỉa mai: Đi tìm đồ ăn?

Nhưng bây giờ trong lòng để ý linh cảnh, để ý chạm trán với tổ chức chính phủ, không có tâm tình đấu võ mồm với dì trẻ.

Uể oải ngồi xuống bên cạnh cô gái này, đôi mắt ngẩn ra chờ đợi ăn cơm.

Rất nhanh, bà ngoại bưng cháo gạo nóng hổi, bánh quẩy, trứng luộc, một vỉ bánh bao đi ra.

Trương Nguyên Thanh húp một ngụm cháo nóng làm ướt cổ, nhìn về phía ông ngoại, thử nói:

“Ông ngoại, cháu nhớ rõ năm đó sau khi đội thi công đường hầm Xà Linh biến mất, văn phòng cảnh sát tổ chức đội tìm kiếm, ngài lúc ấy cũng ở bên trong.”

Ông ngoại “ừm” một tiếng, có chút nghi hoặc nói: “Đều là chuyện cũ năm xưa, cháu hỏi cái này làm gì.”

“Ngày hôm qua lại ở trên mạng đọc được câu chuyện này, ngài biết vị công nhân được tìm thấy kia, bây giờ thế nào không.”

Ông ngoại cau mày nói: “Quên rồi, chuyện lâu như vậy, không nhớ được.”

“Không phải nói lại mất tích rồi sao.” Bà ngoại bên cạnh nói chen vào, rất có hứng thú gia nhập thảo luận, “Hơn nữa là ly kỳ mất tích, chuyện này năm đó ở trong đội cảnh sát làm cho lòng người hoảng sợ, vẫn là lãnh đạo tổng cục cảnh sát tự mình xuống trấn an, mới tính là xong.”

“Có việc này?” Ông ngoại không thừa nhận.

“Lão Trần à, ông có phải cao tuổi, si ngốc tuổi già rồi hay không. Chuyện này là chính mồm ông nói với tôi.” Bà ngoại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

... Ông ngoại cúi đầu húp cháo: “Phải tin tưởng khoa học, đừng ham thích những thứ mê tín đó, cái bà này tuổi càng lớn càng hóng chuyện.”

Sau khi tìm được lại biến mất rồi... Tâm tình Trương Nguyên Thanh có chút trầm thấp húp ngụm cháo.

Rất rõ ràng, người sống sót kia ở 36 tiếng sau lại tiến vào linh cảnh, mà một lần này, hắn không thể sống sót đi ra.

Hắn dự liệu không sai, miếu sơn thần tỉ lệ tử vong cực cao, nhiệm vụ chủ tuyến thứ hai cực kỳ cực kỳ nguy hiểm.

Muốn sống sót, ỷ lại chính phủ là quyết định chính xác nhất.

Ăn xong bữa sáng, sau khi rửa ráy đơn giản, Trương Nguyên Thanh vào thang máy xuống lầu, ở cửa tiểu khu chờ đợi hơn mười phút đồng hồ.

Một chiếc xe MPV màu đen chậm rãi đỗ lại, cửa xe chạy bằng điện tự động trượt ra, Lý Đông Trạch ngồi ở trên sô pha da thật màu trắng, chống gậy khép chân.

Giống với trang phục ngày hôm qua, đồ tây màu đen, ghi lê đen, áo sơ mi trắng, tóc bóng loáng chỉnh tề chải ngược, để hai hàng ria mép tinh xảo.

“Lên xe đi, sinh viên.”

Lý Đông Trạch mỉm cười.

“Vâng, điều tra viên.” Trương Nguyên Thanh cười đáp lại.

Đợi sau khi hắn lên xe, xe MPV màu đen hòa vào dòng xe cộ, chạy không nhanh không chậm trên đường buổi sáng.

Lý Đông Trạch vừa mở ra tủ lạnh trên xe, vừa hỏi: “Uống cái gì?”

“Nước ngọt !”

“Vậy cậu chỉ có thể đợi lát nữa tự mình đi siêu thị mua.” Lý Đông Trạch rót cho bản thân một ly rượu whisky, gắp một viên đá tròn thả vào, bưng rượu, tựa vào ghế dựa lưng, thản nhiên nói:

“Tôi bây giờ đưa cậu đi làm thủ tục nhập chức, thuận tiện tiến hành huấn luyện cơ sở đối với cậu. Đầu tiên tự giới thiệu một lần, Lý Đông Trạch, linh cảnh hành giả cấp 3, phân bộ Ngũ Hành minh Tùng Hải, đội trưởng tiểu đội thứ hai khu Khang Dương, nghề nghiệp là thám báo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận