Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2104: Mạch nước ngầm mãnh liệt (2)

“Cậu đã có thể chém giết Chúa Tể?” Trong thanh âm đè nén đau đớn của Vô Ngân đại sư lộ ra một tia vui mừng:

“Tốt lắm, sự trưởng thành của cậu khiến tôi vui sướng, phi thường tốt.”

Trương Nguyên Thanh ngẩn ra một phen, sự vui sướng trong giọng nói của Vô Ngân đại sư khiến hắn có chút kinh ngạc, phải biết rằng, ở lúc biết được Nguyên Thủy Thiên Tôn là con cố nhân, đại sư cũng chỉ là cảm khái nhiều hơn vui sướng.

Phát hiện cháu thất lạc nhiều năm, trình độ kinh hỉ thế mà không bằng cháu thi được 100 điểm?

Cái này hiển nhiên không hợp lý.

“Đại sư, sự trưởng thành của tôi khiến ông kinh hỉ như vậy sao?” Trương Nguyên Thanh không hiểu liền hỏi.

Vô Ngân đại sư lại chưa trả lời, chuyển sang nói:

“Tôi ở trong phó bản đã đạt được vật phẩm mấu chốt tấn thăng Bán Thần.”

Câu này giống như tiếng sét nổ ở bên tai mọi người, nổ tới mức Trương Nguyên Thanh cũng quên truy hỏi vấn đề vừa rồi.

Vậy, vậy đã sắp tấn thăng Bán Thần rồi? Mình chứng kiến một vị Bán Thần sinh ra? Không phải, tấn thăng Bán Thần dễ dàng như vậy sao, hắn không phải nói vẫn luôn khống chế giá trị kinh nghiệm, giảm bớt cho điểm của bản thân sao?

Hắn không nên là một đám tương đối yếu kia trong Chúa Tể đỉnh phong sao, hắn sao lại sắp tấn thăng Bán Thần rồi?

Trương Nguyên Thanh hoàn toàn ngây dại, chưa có một chút chuẩn bị tâm lý nào, cảm giác này tựa như, có ngày trở về nhà, cậu đột nhiên vẻ mặt vui vẻ nói cho hắn: Nguyên Tử, thật ra con mới là con đẻ của ta, mấy năm nay ta là đang chơi trò chơi đổi con với mẹ con.

Lại hoặc là bà ngoại đột nhiên có ngày nói: Nguyên Tử, thật ra dì trẻ của cháu không phải dì trẻ của cháu, nó cũng là mẹ cháu sinh ra, là chị gái cháu.

Không sai biệt lắm chính là loại cảm giác chấn động này.

So sánh với Nguyên Thủy Thiên Tôn chấn động cùng ngoài ý muốn, Tiểu Viên, Khấu Bắc Nguyệt và Triệu Hân Đồng, thì vẻ mặt thay đổi hẳn.

“Đại sư.” Tiểu Viên hoa dung thất sắc: “Ngài, ngài thật sự không sao? Ngài từng nói, đi về phía trước một bước nữa, chính là vực sâu.”

Nghề nghiệp tà ác cấp bậc càng cao, ác niệm càng mạnh, đại sư trước đó đã đang là xiếc đi dây, nay tấn thăng Bán Thần, chẳng phải là hành tẩu ở trên lưỡi đao rồi?

Đây, đây nào phải áp chế sự điên cuồng của bản thân, đây là tìm chết nha.

Đại sư nghĩ như thế nào?

Ba người bọn Tiểu Viên không có chút vui sướng, chỉ cảm thấy sợ hãi cùng không hiểu.

Nhóc mập cảm giác giống với ba người, hắn lăn lộn Nam phái, biết định luật cấp bậc càng cao, tà niệm càng mạnh, vừa nghe Vô Ngân đại sư sắp tấn thăng Bán Thần, thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần.

Nhóc mập chưa từng thấy một nghề nghiệp tà ác nào cấp Bán Thần thiện tâm.

Vô Ngân đại sư chậm rãi nói:

“Chỉ cần đến cấp 9, liền có tư cách trùng kích giai đoạn Bán Thần, giá trị kinh nghiệm cao thấp, tượng trưng cho xác xuất thành công, mà không phải tư cách. Đương nhiên, nghề nghiệp tà ác không có Bán Thần cái giai đoạn này, chỉ cần lấy được thứ đặc biệt, liền có thể có được thực lực địch nổi Bán Thần.”

Đây là đang trả lời nghi hoặc của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Thân là Huyễn Thuật Sư đỉnh cấp, cảm xúc mỗi người biến hóa đều ở trong cảm giác của hắn.

Vô Ngân đại sư tiếp tục nói:

“Tôi tự có tính toán của tôi, các người không cần lo lắng, kế tiếp, tôi sẽ tiến vào bế quan dài đằng đẵng, luyện hóa món vật phẩm kia, trùng kích cảnh giới Bán Thần.

“Nam phái trả thù không thể không phòng, Tiểu Viên, khách sạn tạm dừng làm ăn, cô bảo mọi người ẩn núp đi, chờ đợi tin tức của tôi.”

Tiểu Viên ngập ngừng một phen, bất đắc dĩ nói: “Vâng, đại sư!”

Ba người khác đều khom người, lựa chọn nghe theo đại sư sắp xếp.

Bốn người chợt biến mất ở trong phật điện, bị Vô Ngân đại sư mời ra ngoài.

Trương Nguyên Thanh vẫn ở lại trong phật điện, hắn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn về phía bóng lưng Vô Ngân đại sư:

“Ngài có chuyện muốn nói riêng với tôi?”

Vô Ngân đại sư ngồi xếp bằng ở dưới tượng phật, thấp giọng nói:

“Tiểu Viên rất yêu cậu, từ phó bản Ngũ Hành Chi Loạn trở về, hảo cảm của cô ấy đối với cậu đã lột xác thành tình yêu, nay đã là rễ tình đâm sâu, trong thời gian này, quan hệ của các người hẳn là có điều tăng tiến.”

“Tôi có sự xấu hổ đối với cô ấy.” Trương Nguyên Thanh nói.

Hắn chỉ Tiểu Viên cam nguyện lấy thân phận tình nhân bầu bạn ở bên cạnh hắn chuyện này, tuy tính tới trước mắt, hai người ngay cả thể nghiệm cọ một chút cũng chưa có.

“Đại sư giữ lại một mình tôi, hẳn là không phải vì việc này nhỉ?” Trương Nguyên Thanh thử nói.

Vô Ngân đại sư nói:

“Tôi bế quan thời gian bất định, ngắn thì mấy tháng, lâu là mấy năm, trong lúc này, đoàn đội phải có lãnh tụ. Tiểu Viên là đệ tử của tôi, thay tôi quản lý đoàn đội, cậu là người trong lòng cô ấy, lại là con của Trương Thiên Sư, cho nên tôi muốn giao cho cậu vị trí lãnh tụ đoàn đội.

“Tôi sẽ mang chi tiết của tất cả mọi người trong đoàn đội nói cho cậu, tiếp nhận hay không, cậu tự cân nhắc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận