Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1105: Kẻ địch ngoài dự liệu (4)

Trong nháy mắt, một luồng lực lượng cường đại từ trong quyền trượng trào ra, hội tụ vào tứ chi bách hải, cơ bắp mềm nhũn vô lực nháy mắt tiêu tán.
Trương Nguyên Thanh cầm quyền trượng Sơn Thần lao ra khỏi sảnh nghỉ ngơi, vừa vặn thấy trong hành lang ánh đèn sáng tỏ, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, thân hình còng, đeo khẩu trang, đang lao về phía phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

“Đốc!”

Hắn chống quyền trượng Sơn Thần xuống dưới chân, một làn sóng màu xanh lục đẩy ra, chậu hoa bày ở quanh hành lang sống lại, nhanh chóng sinh trưởng, cũng kéo dài ra những sợi dây leo, quấn về phía kẻ địch xung phong đến.

Kẻ địch khoác áo khoác, lưng còng dị thường linh hoạt, nghiêng người, nhảy bước nhỏ, né tránh từng sợi dây leo, cuối cùng tung người nhảy lên, đạp vách tường tránh được một sợi dây leo quật, vừa vặn tới trước mặt Trương Nguyên Thanh.

Dưới bộ đồ đen thò ra một cánh tay đeo bảo vệ tay sắt thép, bàn tay giống như chân trước của động vật gặm nhấm cỡ lớn, móng tay sắc bén.

“Vù!”

Móng vuốt sắc bén lướt qua không khí, phát ra tiếng xé gió rõ ràng, dễ dàng xé rách người trẻ tuổi tay cầm quyền trượng.

Nhưng đây chỉ là một ảo ảnh.

Thông Linh Sư thân hình còng ngẩn ra một phen, ngay sau đó, thân thể hắn nghiêng sang trái, lưng kề sát vách tường, như là đang tránh né cái gì.

“Phành!”

Mặt đất vị trí hắn đứng ban đầu, gạch sàn bị đập vỡ tung.

Người trẻ tuổi tay cầm quyền trượng hiện ra thân hình.

Một gậy thất bại, Trương Nguyên Thanh lập tức bay lên đá một cước, bày ra tính mềm dẻo siêu mạnh, mũi chân “Bốp” đá về phía cằm của Thông Linh Sư.

Đồng thời, hắn thấy rõ nửa khuôn mặt vị Thông Linh Sư này, đôi mắt đen bóng to lớn như chuột bự, hai bên tóc mai hoa râm, khóe mắt có nếp nhăn khắc sâu, tuổi rất lớn.

Thân thể Thông Linh Sư chợt sụp xuống, một lần nữa linh hoạt né tránh.

Rầm!

Cú đạp như rắn độc của Trương Nguyên Thanh đánh lên bức tường để lại một hố sâu, hắn không chút do dự thi triển Tinh Độn thuật, thân thể hóa thành một ánh sao như mộng ảo, vừa vặn né tránh một trảo quét về phía mắt cá chân của Thông Linh Sư.

Thân hình Trương Nguyên Thanh xuất hiện ở cách mười mấy mét, sắc mặt phát xanh, dưới làn da nổi lên từng vật thể bộ dạng nhuyễn trùng, đang chậm rãi bò.

Hắn đã trúng độc, hơn nữa bị trùng trứng xâm nhập.

Trong không khí khắp nơi đều là khí độc cùng trứng trùng như hạt bụi, theo hít thở tiến vào cơ thể.

“Khụ khụ, khụ khụ...”

Thông Linh Sư bỗng nhiên kịch liệt ho khan, cảm giác ngực căng thẳng, yết hầu không khoẻ, xuất hiện bệnh trạng khó thở.

Cái trán cũng nóng lên.

Hắn đã sinh bệnh, bệnh khuẩn đang công kích hệ thống miễn dịch của hắn, mang đến các loại không khoẻ.

Đây là Ngụy Nguyên Châu ở đại sảnh nghỉ ngơi phóng ra bệnh khuẩn.

Lúc này, trong hành lang, một cánh cửa nào đó bị thô bạo đá văng, một cô gái tóc đỏ lao ra, không nói hai lời, để thân hình nhỏ nhắn bốc lên ngọn lửa cuồng bạo, giống như một ngôi sao băng, hung hăng lao về phía Thông Linh Sư.

Thông Linh Sư thân thể ở trạng thái không khỏe, đang muốn hai cánh tay giao nhau, ý đồ đón đỡ sao băng va chạm.

Nhưng, một bóng ma mặc áo cưới đỏ tươi, trong lòng bế đứa trẻ con, im lặng hiện lên ở phía sau Thông Linh Sư, hoàn thành nhập vào.

“Rầm!”

Sao băng húc trúng ngực Thông Linh Sư, hung hăng đánh bay hắn, húc máu tươi điên cuồng phun ra, trước ngực cháy đen.

Bắt lấy cơ hội, Trương Nguyên Thanh lấy sinh mệnh lực mạnh mẽ của Thần Dạ Du, cứng rắn áp chế cổ trùng cùng cổ độc, tay trái cầm quyền trượng Sơn Thần, tay phải triệu hồi ra Lưỡi Dao Khát Máu, lấy tốc độ nhanh hơn đuổi theo Thông Linh Sư bị nhập vào, con dao sắc bén đâm “Phốc” vào ngực kẻ địch.

Nhưng Trương Nguyên Thanh biết, lấy sinh mệnh lực của Thông Linh Sư, công kích như vậy không đủ để trí mạng.

Bình tĩnh rút đao, chém về phía cổ đối phương, tính hoàn thành chặt đầu.

Mà Thông Linh Sư bị thương nặng, sau khi nặng nề rơi xuống đất, tay chân tựa như không nhanh nhẹn nữa, vụng về vung lên vài cái, khó có thể làm ra tránh né có hiệu quả.

Bởi vì Tiểu Đậu Bỉ đã đổi đi sự nhanh nhẹn của hắn.

Đối phó Thông Linh Sư cấp 4, còn là lấy nhiều đánh ít, hắn không cần ra hết đạo cụ, cũng không cần thi triển kỹ năng như Khiếu Nguyệt, Thần Du.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “Phành” vang thật to, trong phòng bệnh bên cạnh Trương Nguyên Thanh, cửa sổ sát đất nổ tung.

Một bóng đen đánh vỡ cửa sổ sát đất, nháy mắt lướt qua phòng bệnh, lao vào hành lang, đánh bay Trương Nguyên Thanh.

Bóng dáng này tốc độ thật sự quá nhanh, nhanh đến mức hắn vậy mà chưa phản ứng lại.

Trong lúc gấp gáp, chỉ có thể vừa quay cuồng, vừa thi triển Dạ Du, ẩn nấp thân hình.

Đóng đen đó vẫn chưa đuổi giết, mà là nắm lên bả vai Thông Linh Sư, mang theo hắn lao vào phòng bệnh, từ cửa sổ sát đất tan vỡ bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận