Linh Cảnh Hành Giả

Chương 961: Song sát (1)

Vị sơn thần nương nương này là Thần Nhật Du cổ đại, không có tam quan của người hiện đại, Trương Nguyên Thanh ở trước mặt cô cũng không có sự tự tin của “học sinh khá giỏi” như khi đối mặt Cẩu trưởng lão. Thân là nhân tài mới xuất hiện của Ngũ Hành minh, hắn cho dù xoa đầu chó của trưởng lão, trưởng lão cũng sẽ dễ dàng tha thứ một phen. Nhưng ngươi đi xoa đầu quả dưa của lão mõ thử xem, trở tay đánh nổ đầu chó của ngươi.
Người một nhà nhìn thấy khuôn mặt Nguyên Tử bỗng nhiên cứng ngắc, cùng với tư thái dừng lại ở lối đi, không dám vào nhà, tựa như đã biết cái gì, thầm nhủ thằng nhóc này sẽ không chân đứng hai thuyền chứ? Làm y bát truyền nhân của bại hoại gia tộc, làm ra loại chuyện này tựa như cũng không kỳ quái.

Bại hoại gia tộc đời thứ nhất, nhìn nhìn Tường Vi Máu vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại nhìn nhìn Quan Nhã sắc mặt lập tức trầm xuống, cuối cùng nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, khó có thể tin nói: “Cái này, cái này... Hai người đều là bạn gái?”

“Rất lợi hại, không hổ là y bát truyền nhân của cậu, có phong phạm của cậu năm đó.”

“Có phong phạm của anh năm đó? Phong phạm gì, anh nói cho rõ ràng!” Mợ trừng mắt.

“Nói giỡn nói giỡn...” Cậu vội nói.

Bạn gái? Ông cậu già à cậu đùa cái gì vậy, cháu trai của cậu làm sao xứng có bạn gái như vậy, không nên kéo về phương diện này mà nói, cháu cùng lắm là trai lơ của người ta... Trong lòng Trương Nguyên Thanh căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía lão mõ, sợ cậu không biết giữ mồm giữ miệng chọc giận cô.

Cũng may Tam Đạo sơn nương nương đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục hưởng dụng thức ăn, thản nhiên nói: “Không cần khẩn trương, ta dùng bữa xong sẽ rời đi.”

Cô là đang trấn an Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Nhưng nghe vào trong tai người nhà, lời này giống như là một cô nương đẳng cấp cao đang bất động thanh sắc cảnh cáo.

Trong lúc nhất thời không khí càng thêm xấu hổ.

Ăn xong đi luôn... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lại hơi thả lỏng, dùng sức ho khan một tiếng, giới thiệu: “Ông ngoại, bà ngoại, đây là bạn gái cháu Quan Nhã.” Đồng thời, hắn đã biết nguyên nhân không khí bàn ăn xấu hổ như thế, người một nhà coi lão mõ thành bạn gái của hắn.

Quan Nhã cố lộ ra một nụ cười, nói: “Ông ngoại bà ngoại...”

Ánh mắt cô đảo qua người nhà Nguyên Thủy, nhìn thấy Giang Ngọc Nhị khuôn mặt mượt mà, ngọt ngào đáng yêu, vẻ mặt lập tức đọng lại.

Cô gái này cô nhận ra, từng có tiếp xúc ở khoa phụ sản bệnh viện Bình Thái... Quan Nhã đột nhiên sinh ra một loại xúc động tông cửa bỏ đi, nhưng bị Trương Nguyên Thanh giữ chặt.

Trương Nguyên Thanh rõ ràng cảm giác tay Quan Nhã cứng ngắc một phen, cũng âm thầm phát lực, tựa như muốn gạt tay rời đi.

Bà ngoại nhìn Quan Nhã một cái, cau mày “Ừm” một tiếng, dùng một loại giọng điệu “Quá mức xấu hổ bởi vậy không biết nên lấy thái độ như thế nào đáp lại, cho nên đành phải lạnh nhạt”, nói: “Ngồi, ăn cơm đi.”

Nói xong, bà mơ hồ cảm thấy chiếc thuyền thứ hai của cháu ngoại tựa như có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra.

Khuôn mặt tuổi già giăng kín nếp nhăn của ông ngoại không thấy vẻ mặt, cau mày gật đầu một cái, xem như chào hỏi, sau đó không dấu vết, lộ hung quang liếc cháu ngoại một cái.

Lão cảnh sát trưởng chính nghĩa về hưu, đã đang suy nghĩ sau khi ăn xong thanh lý môn hộ như thế nào.

Quai hàm Giang Ngọc Nhị phồng lên một cái, liếc Quan Nhã một lần thật sâu. Cô cúi đầu và cơm, tròng mắt chuyển động rất nhanh, giống như đang mưu tính cái gì.

Đây đều là chuyện gì vậy, đạo sư cuộc đời chưa dạy mình xử lý trường hợp như thế nào... Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, cố kéo Quan Nhã vào ngồi, nói với mợ: “Mợ, chuyện lần trước anh họ thăng chức, chính là Quan Nhã giúp.”

Mợ vừa nghe, thái độ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, thì ra cô nương giúp con trai là vị này, cô vừa rồi còn hơi đối địch Quan Nhã.

“Quan Nhã phải không, cô là mợ của Nguyên Tử, ai u, cô gái nhỏ thực xinh xắn, rất xứng đôi với Nguyên Tử nhà ta.”

Mợ nhiệt tình gắp thức ăn cho Quan Nhã, hỏi han ân cần, điều này làm trong lòng lão tài xế thư thái hơn chút, cố ép ra một nụ cười mỉm. Không khí hơi ấm áp lại. Trương Nguyên Thanh nhân cơ hội nói:

“Quan Nhã mới là bạn gái của cháu, vị này, vị này...” Hắn liếc lão mõ một cái, hướng về người nhà giải thích: “Vị này là bạn của cháu.”

Bạn bè không nói tiếng nào đã về nhà ăn cơm, hơn nữa còn có thể vào phòng, ngay cả mật mã trong nhà cũng biết... Bà ngoại không tin, chỉ là lạnh như băng liếc cháu ngoại một cái. Ông ngoại cảnh sát trưởng hiển nhiên cũng không tin.

Lão mõ nhai chậm nuốt kỹ, lúc này dừng đũa, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, nhíu mày nói: “Bạn gái là có ý tứ gì?”

Cô tuy không nói lời nào, nhưng vẻ mặt biến hóa của những người phàm này, đều đã nhìn hết vào mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận