Linh Cảnh Hành Giả

Chương 420: Cung chủ quay về (3)

“Mình nhớ Viên Đình từng nói, Linh Cảnh Hành Giả sau khi chết, linh cảnh sẽ cập nhật lại thẻ nhân vật, nhưng Linh Cảnh Hành Giả đẳng cấp cao, cập nhật lại khó có thể hoàn toàn, cho nên sẽ để lại một chút đặc thù.
“Nhưng lực lượng này có phải quá đáng lắm rồi hay không, có thể ngăn cản đạo cụ loại quy tắc đẳng cấp cao, tuyệt đối là lực lượng cấp bậc cao, hẳn là không có khả năng bảo lưu lại nhỉ. Có lẽ, đây là nguyên nhân Thái Nhất môn đau khổ tìm kiếm truyền nhân Ma Quân?”

“Hoặc, là một bộ phận của nguyên nhân?”

“Cái này cũng là chuyện tốt, từng chút một cởi bỏ lớp khăn che mặt của thẻ nhân vật, vẫn tốt hơn so với cái gì cũng không phát hiện được. Đáng tiếc, lực lượng kia không chịu mình khống chế, mình thậm chí không phát hiện được nó tồn tại. Bản năng Thần dạ du nói cho mình biết, đó là ngọn nguồn của thái âm, tượng trưng cho bí ẩn.

Hai, bệnh cũ đau đầu.

Có lần tổng kiểm tra sức khỏe này, hắn ý thức được bệnh đau đầu không bình thường. Trước kia chưa đi suy nghĩ sâu xa bệnh đau đầu, là vì một sinh viên bình thường năng lực có hạn, không thể làm gì được.

Sau khi trở thành Linh Cảnh Hành Giả, hắn từng nghĩ trong linh cảnh có “bác sĩ” nghề nghiệp như vậy hay không, nhưng lúc ấy cấp bậc thấp, chức vị thấp, quyền hạn không đủ, hơn nữa tần suất phát bệnh có thể giảm, liền không để bụng như vậy nữa.

Mình phải hỏi một chút lão mẹ là mua thuốc ở đâu. Nghĩ đến đây, hắn mở ra danh bạ, gọi vào số của mẹ hơn nửa năm rồi chưa từng liên hệ.

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, trong loa truyền đến thanh âm của mẹ dịu dàng, nhưng tỏ ra có chút cường thế: “Nguyên Tử? Có chuyện gì, mẹ lát nữa phải họp.”

“Mẹ, thuốc đặc hiệu kia của con, mẹ mua ở đâu.” Trương Nguyên Thanh hỏi. “Vì sao đột nhiên hỏi cái này? Là uống hết thuốc rồi?”

Tuy không nhìn thấy đối phương, nhưng nghe tiếng, Trương Nguyên Thanh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhíu mày của mẹ. “Chưa uống hết, con chỉ là muốn biết.” Trương Nguyên Thanh mặt không biểu cảm nói, giọng điệu cũng lạnh lùng nhàn nhạt, không còn sự hoạt bát nhiệt tình ngày xưa.

“Thuốc đó của con là mẹ nhờ một đồng bạn làm ăn nước ngoài mua, lúc ấy không phải đã nói với con sao, thuốc này còn chưa đưa ra thị trường, ở giai đoạn nghiên cứu phát triển, nếu không phải thân thể con càng ngày càng không ổn, mẹ thật sự không có cách nào cả, là sẽ tuyệt đối không cho con dùng thuốc này, không ngờ thật sự hữu hiệu.”

“Nước ngoài nhà ai công ty?”

“Trẻ con không nên hỏi nhiều như vậy, con đừng mang sự tồn tại của thuốc này truyền ra, cái này thuộc về cơ mật làm ăn.” Mẫu thân không kiên nhẫn nói một câu, sau đó phát hiện giọng điệu không ổn, nhẹ nhàng nói: “Mẹ cuối năm sẽ về nước đón Tết, con muốn quà gì?

“Không cần.” Trương Nguyên Thanh từ chối.

Bên kia im lặng một chút, làm ra sự thỏa hiệp nhất định, nói: “Mẹ nhớ rõ người bạn đó năm nay sẽ tới đại lục khảo sát thị trường, nếu như con thật sự muốn tìm hiểu, tìm hắn hỏi một chút, mẹ sẽ nói một tiếng thay con.”

“Vâng!” Trong lỗ mũi Trương Nguyên Thanh phát ra âm thanh.

“Không còn việc gì thì thôi nhé, mẹ phải họp.”

Bà mãi mãi là như thế, vĩnh viễn có công việc làm không hết, luôn luôn chán ghét câu thông hiệu suất thấp, bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào, bao gồm con trai mình, đều không quan trọng bằng sự nghiệp.

Trương Nguyên Thanh kết thúc cuộc gọi.

Hắn thu điện thoại di động về trong túi, tâm tình buồn bực đi một lúc, điện thoại lại đổ chuông.

Trương Nguyên Thanh lập tức đi móc điện thoại, xem, thì ra là Tạ Linh Hi gọi tới.

Sự chờ mong trong mắt hắn lập tức biến mất, hậm hực nhận cuộc gọi:

“Cho em ba mươi giây nói xong, anh bên này đều là các chị gái chân dài tất đen, không rảnh nghe em nói dài dòng.”

“Nguyên Thủy ca ca thích tất đen sao? Người ta cũng có thể mặc cho anh xem.” Tạ Linh Hi giọng ngọt ngào.

Trương Nguyên Thanh nghĩ chút, lắc đầu từ chối: “Không, em không cần, em mặc quần áo thủy thủ tương đối tốt hơn. Khụ khụ, nói nhảm đấy, anh không muốn thấy em mặc quần áo thủy thủ, mau nói có chuyện gì?”

“Cung chủ tỷ tỷ trở về rồi, chị ấy muốn gặp anh.” Ngữ khí Tạ Linh Hi thấp xuống, “Tình trạng chị ấy có chút không đúng, trong điện thoại không tiện nói, anh qua đây là được.”

Bà điên về rồi? Ồ, cô ấy đi phía Bắc cũng sắp một tuần rồi. Trương Nguyên Thanh dừng bước, ở ven đường vẫn một chiếc taxi.

Trong bệnh viện Đường thị.

Phó Thanh Dương đứng ở trước cửa sổ, nghe điện thoại, nói:

“Toàn thể thành viên khu Khang Dương đã điều tra xong, không có thành viên Ám Dạ Mân Côi, cũng không có ai bị tổ chức tà ác mê hoặc, khống chế.”

Giọng điệu Cẩu trưởng lão trầm thấp “Ừm” một tiếng: “Tốt hơn hôm qua.”

Ngày hôm qua làm kiểm tra sức khỏe là khu Kim Giang, điều tra ra hai thành viên của Ám Dạ Mân Côi, giam giữ ngay tại chỗ, sau khi tra hỏi một phen, chỉ biết cấp trên của hai người đó có khả năng là nhân vật cấp chấp sự của chính phủ. Cụ thể là ai, hai thành viên đó cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận