Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1095: Đào hoa sát (2)

Ừm, thừa dịp bốn bề vắng lặng tỏ tình, thật ra cũng phù hợp tính cách của cô ấy, nhưng tuyệt đối bị Đào Hoa Phù ảnh hưởng,
Hắn đang nghĩ “uyển chuyển từ chối” Tạ Linh Hi như thế nào, liền thấy tiểu nha đầu bước nhanh tới gần, đi đến trước mặt hắn, kiễng mũi chân mổ một cái ở trên mặt hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng:

“Nguyên Thủy ca ca, ngày này năm sau, em liền mười tám tuổi rồi. Em sẽ không giống Quan Nhã tỷ tỷ ra vẻ như vậy.”

“Các người! ?”

Ở cửa truyền đến một thanh âm trong kinh ngạc lộ ra phẫn nộ.

Tạ Linh Hi cùng Trương Nguyên Thanh bị dọa giật mình, quay đầu nhìn, là Nữ Vương mặc quần đùi ngắn, áo ngắn tay hở vai.

Cô đi dép xỏ ngón màu trắng đứng ở cửa, ánh mắt chấn động nhìn hai người.

Nữ Vương vừa rồi trong lòng không hiểu sao rung động, sau đó ma xui quỷ khiến lên lầu, lại ma xui quỷ khiến muốn đến thăm đội trưởng, kết quả thấy được một màn khiến cô vô cùng tức giận.

“Nữ Vương, chị, chị đừng hiểu lầm...”

Trong lòng Trương Nguyên Thanh điên cuồng hô: Uy lực của Đào Hoa Phù lớn như vậy sao? Dẫn đến một rồi lại một người? !

Lúc này, Nữ Vương lặng lẽ đóng cửa, ánh mắt cô chạy qua lại ở trên thân hai người, “Đội trưởng cậu không cần giải thích, tôi biết là Tạ Linh Hi đang câu dẫn cậu.”

Nói xong, trên mặt cô lộ ra nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc:

“Đội trưởng, cậu cũng không muốn chuyện vừa rồi xảy ra bị Quan Nhã biết nhỉ?”

Nữ Vương chị nguyên quán là Nhật Bản sao? Trương Nguyên Thanh bất đắc dĩ nói: “Chị muốn tăng lương, hay là muốn xin trường kỳ sử dụng đạo cụ nào đó?”

Nữ Vương lắc đầu, đôi khuyên tai bạc lắc lư, cô nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh, cười mỉm nói:

“Đội trưởng, có câu nói, tôi đã sớm muốn nói với cậu.”

Khóe miệng Trương Nguyên Thanh giật một cái: “Chị có phải cũng muốn nói ngưỡng mộ tôi rất lâu rồi hay không?”

Nữ Vương ngẩn ra: “Sao cậu biết được? Đúng vậy, đội trưởng tôi ngưỡng mộ cậu rất lâu rồi, cho một cơ hội đi, tôi muốn cạnh tranh công bằng với Quan Nhã.”

Nói ra câu này, cô phun ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy cả người thoải mái.

Làm một cô gái tính tình tươi sáng, dám yêu dám hận, nhìn thấy cậu bé yêu thích, cô cũng sẽ không giống cô gái trẻ nhăn nhăn nhó nhó, thích là theo đuổi thôi.

Trương Nguyên Thanh thở dài, “Cho một cơ hội trái lại không thành vấn đề, tôi chỉ hi vọng hai ngươi một lát nữa đừng xấu hổ đến mức tìm kẽ đất mà chui.”

“Không được!” Tạ Linh Hi ôm lấy bả vai Trương Nguyên Thanh, hướng về Nữ Vương phồng má: “Nguyên Thủy ca ca là của em, chị không thể tranh.”

Nữ Vương ngó cô vài lần, “Chờ em trưởng thành rồi nói sau, tiểu muội muội. Hơn nữa đội trưởng cũng không phải của em, hắn ở bề ngoài là của Quan Nhã, em có bản lãnh thì nói với Quan Nhã đi.”

Bé trà xanh nũng nịu nói:

“Ca ca từ trước tới giờ đều không phải của ai, sao chị có thể coi ca ca trở thành món hàng chứ!”

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ “cạch” một tiếng bị đẩy ra.

Quan Nhã đứng ở cửa, cười quyến rũ nói:

“Mọi người đều ở đây mà, cùng đi phòng chiến đấu luyện tập đi.”



Vịnh Phó gia, nhà ăn.

Phó Thanh Dương toàn thân đồ trắng, phong trần mệt mỏi quay về chỗ ở, tiến vào nhà ăn, hắn lập tức ngẩn ra một phen.

Linh Quân mất hồn mất vía ngồi ở bên cạnh bàn, ánh mắt trống rỗng, sững sờ xuất thần, một bộ dáng chịu đả kích nặng nề.

Mà đầu bếp nữ đứng ở cách hắn không xa, trong đôi mắt đẹp ngầm chứa sự mất mát.

“Chuẩn bị bữa tối!”

Phó Thanh Dương phân phó đầu bếp nữ một câu, kéo ghế dựa cao ngồi xuống, nhìn chằm chằm Linh Quân đối diện, nói:

“Bộ dáng của cậu thoạt nhìn, tựa như giống với lần trước lúc ‘Cổ nhân không lừa ta’.”

Lần trước Linh Quân nói ra đoạn lời này, là bị Annie uyển chuyển từ chối.

Linh Quân thở dài, “Lần này càng nghiêm trọng hơn, lần này đạo tâm tôi sụp đổ rồi.”

Phó Thanh Dương nghĩ một chút, nói:

“Lần này bị Nguyên Thủy Thiên Tôn đoạt đi hai người?”

Linh Quân: “Cũng không phải, chẳng qua, Nguyên Thủy Thiên Tôn làm chuẩn biểu tỷ phu của cậu, đối với hắn câu dẫn phụ nữ chuyện này, cậu thế mà lại biểu hiện bình thản như thế?”

Phó Thanh Dương thản nhiên nói:

“Chẳng lẽ tôi phải khóc lóc cầu xin Quan Nhã đừng đánh hắn?”

“Đáng chết, thật sự là cô gái bạo lực!”

Trong phòng ngủ tràn đầy hỗn độn, Nữ Vương mặt mũi bầm dập treo ở bên giường, nửa thân trên ở dưới đất, nửa thân dưới ở trên giường, đau đớn rên rỉ:

“Cánh, cánh tay của tôi hình như trật khớp rồi, đội trưởng, cậu thật sự muốn ở bên Quan Nhã sao? Cậu về sau sẽ bị bạo lực gia đình, vẫn là cân nhắc tôi một phen đi.”

Trương Nguyên Thanh mặt mũi bầm dập nằm thẳng ở trên mặt đất, nhe răng trợn mắt:

“Câm miệng đi, chị còn ngại ăn đòn chưa đủ? Hắc, đầu gối của tôi hình như gãy xương có tính vỡ nát rồi, ít nhất phải nằm một giờ mới có thể khôi phục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận