Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2156: Kiếm khí mãn càn khôn (1)

Nguyên Soái bắt chéo chân, tựa vào ghế dựa lưng, tư thế ngồi tao nhã tản mạn, đang cúi đầu chơi điện thoại di động, nghe được lời trong loa truyền đến, cô lập tức ngồi thẳng người.

Nguyên Thủy Thiên Tôn trở về linh cảnh? Chết ở trong phó bản?

Cho dù là Bán Thần, nghe được tin tức này, cũng có chút bất ngờ không kịp phòng bị. Cô đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn là gửi gắm kỳ vọng cao, cho rằng đó là thiếu niên thiên tài có thể trùng kích Bán Thần cảnh.

Một nhân vật như vậy cứ thế trở về linh cảnh?

Cô không khỏi nhìn về phía em trai vô dụng, Phó Thanh Dương giống như bức tượng ngồi cứng ngắc ở sau bàn, khuôn mặt hắn lạnh nhạt trước sau như một, không có biểu cảm.

Nhưng cái tay cầm điện thoại di động, nhẹ nhàng run rẩy, run rẩy... Đôi tay này có thể cầm toàn bộ kiếm trên đời, lại cầm không nổi điện thoại di động.

“Không phải chết ở trong phó bản?” Phó Thanh Huyên làm Thám Báo cấp Bán Thần, ánh mắt đảo qua, liền từ trong cảm xúc của Phó Thanh Dương quan sát ra vấn đề.

“Nói cho cháu biết nguyên nhân...” Phó Thanh Dương câu này hầu như là từ trong hàm răng ép ra, giống như cơn gió rét buốt.

Phó Thanh Huyên cũng nheo mắt lại.

Phó Tuyết khóc thút thít mang tình huống nói cho hắn, từ Thái trưởng lão bố cục dụ ra để giết Nguyên Thủy Thiên Tôn, đến Nguyên Thủy Thiên Tôn ở trên hội thẩm phán ngọc đá cùng vỡ, lại đến hành giả quan phương cơ sở rời khỏi tổ chức quy mô lớn.

Phó Thanh Dương toàn bộ hành trình không có biểu cảm, nhưng ở lúc nghe được Nguyên Thủy Thiên Tôn hình thần câu diệt, ngay cả linh thể cũng không lưu lại, trong ánh mắt hắn rốt cuộc xuất hiện bối rối, rất hoảng rất hoảng.

Phó Thanh Huyên bình tĩnh nghe xong lời của cô cô, sau đó nói: “Chuyện này không đơn giản như vậy, Vãng Sự Vô Ngân trùng kích Bán Thần, dẫn đi hai vị minh chủ, cậu ở tháng Chín tâm huyết dâng trào trùng kích cấp 8, chị đi theo cậu vào linh cảnh, Nguyên Thủy biết rõ có sát kiếp, cách làm an toàn nhất là trốn ở phó bản bang phái, lại cố tình ở ngày 1 tháng 10 tham gia tiệc cua... Tất cả đều quá trùng hợp, quá mức áo trời không vết vá.”

“Mặt khác, chị đột nhiên nhớ tới một sự kiện, ngày đó khi các người cùng Nam phái hợp tác bắt Thuần Dương chưởng giáo, hai vị trưởng lão Nam phái đột nhiên mất tích, không xuất hiện nữa. Sau mới phát hiện, bọn họ thật ra đã sớm rút lui.” Làm Thám Báo cấp Bán Thần, Phó Thanh Huyên phân tích.

“Chị hoài nghi là khi đó, Ám Dạ Mân Côi đã hợp mưu cùng Nam phái, cậu hẳn là biết quy tắc sử dụng phiếu đổi Cửa Hàng Vạn Giới – Trao đổi đồng giá! Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng cái gì trao đổi lực lượng cấp Bán Thần? Là lực lượng chí cao nghề nghiệp Thần Dạ Du Ma Quân lưu lại, đây chính là thứ Linh Thác cần. Chị thậm chí cảm thấy Thái Nhất môn chủ cũng tham dự trong đó, nhưng vị Tinh Thần chi chủ này bố cục còn ẩn nấp, chị không thấy rõ.”

Phó Thanh Dương mặt không biểu cảm, tựa như nghe được, lại như là cái gì cũng chưa nghe được.

Điện thoại hắn đã treo máy, lại còn giữ tư thế nghe điện thoại.

Hắn cố gắng chống đỡ duy trì ngụy trang bản thân vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cảm xúc của hắn đã hỗn loạn không chịu nổi.

Phó Thanh Huyên chưa bao giờ thấy em trai không giỏi biểu lộ tình cảm thất thố như vậy.

Cô ý thức được, có lẽ mình đã đánh giá sai địa vị Nguyên Thủy Thiên Tôn ở trong lòng Phó Thanh Dương, là Phó Thanh Dương ngày thường ngụy trang quá tốt, dẫn tới ngay cả cô cũng phán đoán sai lầm tình cảm của hai người.

Cô chỉ coi hai bên là tri kỉ bạn tốt, tựa như Linh Quân.

Phó Thanh Huyên thấp giọng an ủi: “Trong đời người đại bộ phận cáo biệt đều là lặng yên không một tiếng động, thì ra ngày nào đó gặp nhau, sớm đã định sẵn là một lần cuối cùng, từ nay về sau cách sơn cách thủy cách âm dương, không gặp lại nữa.”

Trong lòng Phó Thanh Dương đau đớn, hắn nhìn về phía Phó Thanh Huyên: “Tôi hi vọng chị có thể lấy danh nghĩa Nguyên Soái, tổ chức hội nghị minh chủ!”

Không đợi Phó Thanh Huyên đáp lại, hắn lại gọi điện cho Thiên Hạ Quy Hỏa: “Lấy danh nghĩa của tôi, bảo tài khoản quan phương của phân bộ Tùng Hải ở diễn đàn phát một cái thông báo, nội dung tôi lát nữa gửi cho cậu.”

Tiếp theo, hắn lại gọi một cuộc điện thoại khác: “Hữu Phượng Lai Nghi, triệu tập Bạch Hổ vệ, mục tiêu hồ Thiên Điểu!”

Kinh thành.

Tiếng chuông chói tai đánh thức Tôn Miểu Miểu, sau khi hội thẩm phán kết thúc, cô về nhà đau đớn một hồi, cuộn mình mệt mỏi ngủ, thẳng tới bây giờ.

Cô khẽ rên rỉ một tiếng, mắt to mỏi mệt nhìn về phía màn hình, người gọi tới là Triệu Thành Hoàng.

Tôn Miểu Miểu nhận cuộc gọi, giọng mũi dày đặc “alo” một tiếng. Triệu Thành Hoàng trầm giọng nói: “Lập tức rời khỏi nhà trọ, mau!”

Tôn Miểu Miểu ngẩn ra, nháy mắt tỉnh táo hơn phân nửa, “Làm sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận