Linh Cảnh Hành Giả

Chương 355: Nguy cơ đoàn diệt (4)

Mà khi hắn chuẩn bị cắm Lưỡi dao khát máu vào con mèo quái dị, bỗng nhiên nhớ tới Ma Quân nói: Nếu như ta có thể ngăn trở sắc đẹp cùng sát ý, có lẽ có thể hữu hiệu phát hiện nhiệm vụ ẩn. Sắc đẹp có thể lý giải, nhưng ngăn cản sát ý là có ý tứ gì? Loại phó bản này có thể không giết chóc sao?
Khẳng định không phải chỉ trận doanh hợp pháp cùng tà ác giết chóc, bằng không Ma Quân không sống sót được, không có khả năng vượt qua nhiệm vụ trấn Âm Dương. Không giết chóc, có thể chỉ là không giết quái vật trong phó bản hay không? Trương Nguyên Thanh giơ quái vật lên, đập mạnh xuống đất một cái. Quái vật nháy mắt an tĩnh lại, ngực bụng phập phồng, lâm vào trạng thái nửa hôn mê.

Lúc này, Quan Nhã và Nữ Vương quần áo đầy đủ từ trong phòng đi ra, hai người nhìn lướt qua Trương Nguyên Thanh trần truồng, liền thu hồi ánh mắt, Quan Nhã bước nhanh đi tới, đi thẳng về phía Lý Thuần Phong. Cô ngồi xổm bên cạnh Lý Thuần Phong gần chết, trong tay có thêm một ống tiêm, trong ống tiêm là chất lỏng màu vàng nhạt.

Quan Nhã đâm ống tiêm vào tĩnh mạch cổ Lý Thuần Phong, bơm vào nửa ống chất lỏng màu vàng, tiếp theo, lại mang nửa ống chất lỏng còn lại phân biệt tiêm vào cho Hỏa Đức Tinh Quân cùng Cật Ngẫu, “Sao chị không tiêm cho cậu ta?”

Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Ly Ly Nguyên Thượng Thảo,

Thiếu niên Mộc yêu rên rỉ một tiếng, mở mắt, ngồi dậy nói: “Tôi không cần, tôi có kỹ năng hồi phục. Mộc yêu ở trước cái chết, sẽ tự động kích phát sống lại, một ngày chỉ có thể sử dụng một lần.” Hắn vặn vẹo cổ, phát ra tiếng rắc rắc: “Ta đã sớm sống lại, vừa rồi đang giả chết.” Lúc này, ba người Lý Thuần Phong Hỏa Đức Tinh Quân cùng Cật Ngẫu đều đứng dậy.

Sinh mệnh nguyên dịch, cô thế mà có sinh mệnh nguyên dịch, cho dù là bị pha loãng, nhưng thứ này là vật tư chiến lược của Ngũ Hành minh.” Lý Thuần Phong cảm kích nói: “Đa tạ đa tạ.” Địa vị cô gái này ở chính phủ chỉ sợ không thấp.

“Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã chết, cái này con mẹ nó chính là phó bản cấp A? Vậy cấp S là khó bao nhiêu?” Hỏa Đức Tinh Quân thì không nghĩ nhiều như vậy, hùng hổ liệt một câu, tiếp đó hướng Quan Nhã cảm tạ: “Ông đây nợ cô một cái mạng, nhất định trả lại cô.”

Quan Nhã nhìn quét đàn ông trần truồng đầy một phòng, cười mỉm nói: “Còn không mau mặc quần áo vào, mấy con sâu lông lộ ra quang vinh lắm?” Đợi mấy người mặc quần áo, Nữ Vương khẽ thở phào một hơi, tới bên cạnh Trương Nguyên Thanh, thấp giọng nói:

“Đa tạ, nếu không phải cậu phá giải nguyền rủa, tôi thật không dám tưởng tượng mình vừa rồi sẽ gặp phải cái gì.”

Cô đừng sinh ra ám ảnh tâm lý đối với đàn ông là được rồi, Trương Nguyên Thanh không kể công, nói: “Là Lý Thuần Phong cho nhắc nhở.”

Lý Thuần Phong nói: “Vật trung gian của nguyền rủa là xác mèo, chúng nó hình thành một trận pháp nguyền rủa, tôi đã sớm nghĩ tới, nhưng mấy người bận ứng phó con quái vật này, chưa có ai chú ý. Nói xem, cậu còn giữ nó làm cái gì, giết đi.”

“Giữ lại nó đã, tôi muốn làm thực nghiệm.” Trương Nguyên Thanh nhìn quét mọi người nói:

Tính tới trước mắt, tôi còn chưa thu được linh cảnh nhắc nhở, mọi người thì sao?” Các đồng đội đều lắc đầu.

“Xem ra là không có nhắc nhở, loại phó bản này phiền toái nhất.” Trương Nguyên Thanh thở dài. Quan Nhã từ trong túi lấy ra một con búp bê hình người, nói: “Chúng tôi vừa rồi ở trong phòng phát hiện cái này.”

Con rối này là cỏ bện thành, chế tác thô ráp, cả người cắm đầy kim nhỏ, mặt trước dán một tờ giấy, viết: “Từ Tú Nhi”. Từ Tú Nhi... Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một phen, nói:

Ở trong linh cảnh cấp S đầu tiên tôi trải qua, tin tức phó bản là muốn Linh cảnh hành giả tự mình đi suy luận và giải mật mã, trấn Âm Dương này thoạt nhìn cũng thế.” Cũng may bà Vương này cho tin tức đã đủ nhiều, chúng ta nhìn lại một lần đi. Chẳng qua, tôi dùng nó làm thực nghiệm trước.”

Nói xong, xách lên con mèo to nửa chết nửa sống, đi về phía căn phòng. Hắn muốn làm gì? Mọi người nhìn nhau, bước nhanh đuổi theo.

Trương Nguyên Thanh xách theo xác mèo, bước qua bậc cửa, vì phòng ngừa con quái vật này “giả chết”, hắn vung lên đập về phía bậc cửa.

Con mèo lớn lột da đã bị thương nặng, tứ chi giãy mạnh một cái, tựa như lại ngất đi.

Trương Nguyên Thanh lúc này mới yên tâm ném con mèo to vào quan tài, lại cúi người nhấc lên nắp quan tài, một lần nữa bịt lại.

Lúc này, các đồng đội đi theo vào phòng, phát hiện con mèo quái dị lột da không còn bóng dáng, lại nhìn thấy nắp quan tài đóng lại, Quan Nhã kinh ngạc nói:

“Sao cậu lại nhốt trở về rồi?”

Cũng nói là thực nghiệm rồi, tôi bây giờ làm sao trả lời chị được? Trương Nguyên Thanh cúi đầu, nhìn dây thừng đỏ cùng lá bùa tím phân tán trên mặt đất, nói:

“Lý Thuần Phong, anh biết những thứ này là cái gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận