Linh Cảnh Hành Giả

Chương 129: Mọi người đều phải chết (1)

“Em là người tỉnh Giang Nam, Vương Thái ca ca, em năm nay lớp mười hai.”
“Thực khéo, anh là sinh viên đại học Giang Nam, chúng ta trao đổi số điện thoại di động đi, chờ vượt qua công viên trò chơi Kim Thủy, anh có thể phụ đạo em làm bài tập, tiến hành giảng bài tư nhân một chọi một.”

“Hay quá.”

“Vậy em có bạn trai chưa?”

“Vì sao hỏi như vậy.”

“Nếu có bạn trai, thì không tiện giảng bài tư nhân đối với em.”

“A? Vì sao.”

“Chị Tây Thi, chị là làm công việc gì vậy?”

“Chị là y tá.”

Y tá? Mặc vào đồng phục bị ‘tiêm’ loại y tá đó sao... Trên mặt Trương Nguyên Thanh làm ra vẻ mặt rất khâm phục:

“Em kính trọng nhất thiên sứ áo trắng.”

Tây Thi sóng mắt lấp lánh, vẻ mặt quyến rũ, như có điều ám chỉ nũng nịu nói:

“Thật ra, cũng không cần kính trọng như vậy, chị càng thích đàn ông cuồng dã hơn, thô lỗ một chút, tận tình chi phối chị.”

Trương Nguyên Thanh trầm mặc một phen, nở rộ nụ cười: “Có rảnh cùng nhau ngủ.”

..

Trương Nguyên Thanh tiếp theo đi về phía “Xấu Hổ Làm Cha”, như nói chuyện phiếm nói:

“Chú, chú có phải có con gái hay không?”

Người đàn ông trung niên nheo mắt, “Ừm” một tiếng.

Trương Nguyên Thanh tò mò hỏi: “Ngài cùng con gái quan hệ nhất định rất kém nhỉ.”

Khuôn mặt trung hậu của người đàn ông trung niên nháy mắt âm trầm, lạnh nhạt nói: “Chuyện không liên quan cậu.”

“Xin lỗi xin lỗi...”

...

Kéo giãn khoảng cách với người đàn ông trung niên, hắn rất nhanh đuổi theo thanh niên tóc đỏ đằng trước, người này gầy như que củi, mắt nhỏ mà sắc, hai hàng lông mày bay xéo, cho người ta một loại cảm giác vội vàng xao động thô lỗ.

Trương Nguyên Thanh sau khi khen tặng vài câu, Hỏa Ma liền lộ ra nụ cười, cảm thấy tiểu tử này nói chuyện rất êm tai, nguyện ý nói chuyện với hắn.

Khi Trương Nguyên Thanh hỏi ý kiến của hắn đối với các đồng đội, Hỏa Ma tùy tiện nói:

“Mấy người đồng đội này đều không quá bình thường, cô gái nhỏ toàn bộ hành trình giả bộ đáng thương, cô gái ngực to thoạt nhìn ai cũng có thể chịch, nhưng lão tử vừa rồi ở trên sân tàu lượn siêu tốc hỏi cô ấy muốn đi xuống làm một nháy hay không, cô ta không thèm để ý đến anh. Ông chú kia thoạt nhìn không giống người tốt nhất.”

Nói xong, Hỏa Ma quay đầu liếc một cái bạn trẻ tinh thần Tề Thiên Đại Thánh đi theo bên người Tạ Linh Hi hiến ân cần, vẻ mặt khinh thường:

“Đây là thằng trứng dái không có tác dụng gì. Người anh em Vương Thái, anh thấy trong đội ngũ này chỉ mày thuận mắt nhất.”

“Quá khen quá khen, anh Hỏa, em cũng cảm thấy chỉ anh đáng tin nhất.”

Trương Nguyên Thanh cuối cùng tới gần bạn trẻ có tinh thần đi giày doudou mặc quần bó, nói: “Đại Thánh à, mượn một bước nói chuyện?”

Tề Thiên Đại Thánh lưu luyến nhìn Tạ Linh Hi một cái, theo Trương Nguyên Thanh đi sang một bên.

“Chuyện gì?” Hắn ném tới ánh mắt dò hỏi về phía người trẻ tuổi rất biết xã giao này.

“Anh cảm thấy hai cô nàng này thế nào?” Trương Nguyên Thanh cười hề hề nói.

Tề Thiên Đại Thánh nhìn Tạ Linh Hi một cái: “Xinh đẹp, cái mông nhỏ rất cong, chỉ là ngực nhỏ.”

Lại nhìn Tây Thi: “Ngực to, mông tròn, chỉ là không thích quan tâm người khác.”

Về phần Hỏa Ma và người đàn ông trung niên, Tề Thiên Đại Thánh cho rằng người trước tính cách nóng nảy, không dễ ở chung, chỉ dám nhìn từ xa. Người sau lặng lẽ ít lời, nhưng ngẫu nhiên có thể cho ra đề nghị không tệ.

Trương Nguyên Thanh đột nhiên nhỏ giọng nói:

“Nếu em chết, anh nghĩ mọi cách, xử lý ông chú kia, hắn là nghề nghiệp tà ác.”

Tề Thiên Đại Thánh kinh ngạc, mắt hơi trợn lên, theo bản năng há mồm, lại lập tức ngậm lại, sắc mặt trở nên cảnh giác cùng cẩn thận.

Mười phút sau, đoàn người đi vào bãi đỗ xe ngầm phía tây công viên trò chơi, dừng lại ở đầu sườn dốc.

Xuyên thấu qua sườn dốc xuống phía dưới, mọi người thấy ánh đèn sáng choang trong nhà để xe, mơ hồ có thể thấy được từng chiếc xe phủ bụi sắp xếp có trật tự.

Trong nhà để xe tràn đầy tĩnh mịch.

Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Tạ Linh Hi, thay mọi người đặt câu hỏi:

“Một cửa này phương án vượt qua là cái gì?”

Thấy mọi người nhiệt tình trông lại, Tạ Linh Hi mím môi, dùng giọng nói trong vắt ngọt ngào của thiếu nữ nói:

“Ở trong phương án vượt bản phiên bản cũ, các Linh cảnh hành giả cần thông qua bãi đỗ xe ngầm, ở trong quá trình này, có một Autobot cách mỗi ba phút xuất hiện một lần, nó sẽ đuổi theo Linh cảnh hành giả tiến vào bãi đỗ xe, người bị đuổi kịp đào thải.

“Linh cảnh hành giả cần ở trước khi mọi người bị đào thải, tìm ra bộ khống chế, tắt nguồn điện của Autobot, mà bộ khống chế giấu ở trong chiếc xe nào đó của bãi đỗ xe.”

Hỏa Ma tính cách nóng nảy giật mình, nói: “Chính là tìm được bộ khống chế tắt Autobot, đúng không. Vương Thái, cậu thấy thế nào?”

Người khác đang trầm ngâm suy nghĩ, nghe xong lời này, lập tức ném ánh mắt về phía Trương Nguyên Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận