Linh Cảnh Hành Giả

Chương 579: Cái tên không ngờ tới (1)

Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, gạt đi toàn bộ tạp niệm, gắt gao đi theo phía sau Phó Thanh Dương, cũng may kế tiếp chưa xảy ra chuyện kỳ quái nữa.
Vài phút sau, hai người tới vườn sư tử, cách rào lưới sắt cao cao, Trương Nguyên Thanh thấy trong vườn rộng rãi chỉ có một con sư tử màu trắng, lười biếng nằm ở trên đài cao trung ương. Hình thể của nó mạnh mẽ thon dài, lông bờm màu trắng đẹp dị thường, tự có một sự uy phong của vua thảo nguyên.

Con sư tử đực màu trắng ánh mắt sâu thẳm, cách lưới sắt, lẳng lặng nhìn hai “du khách”.

Trương Nguyên Thanh ở trong một phòng giam bên cạnh vườn sư tử đã nhìn thấy Ma Nhãn Thiên Vương, hắn bị bao bọc ở trong một cây long não sinh trưởng ở bên trong, hai tay hai chân cùng với nửa người dưới tựa như nhập vào trong cái cây. Cây long não này không cao, thân cây lại cực kỳ tráng kiện, uốn lượn, giữa cành lá tươi tốt rủ xuống những sợi dây leo.

Một con Teddy lông quăn ngồi xổm dưới tàng cây.

Nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến vào, mắt Ma Nhãn Thiên Vương sáng lên.

“Trưởng lão!” Trương Nguyên Thanh hành lễ ân cần thăm hỏi.

Cẩu trưởng lão khẽ gật đầu, vẫn duy trì tư thái ngồi xổm, nhìn về phía Ma Nhãn phong ấn trong cái cây, nói: “Người ngươi muốn gặp đã đến, hi vọng ngươi có thể thực hiện hứa hẹn của mình.”

Ma Nhãn Thiên Vương nhìn Trương Nguyên Thanh, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt đầy vui vẻ: “Ta muốn đối thoại riêng với Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

Cẩu trưởng lão lắc đầu nói: “Ngươi biết cái này không có ý nghĩa.”

Ở trong vườn bách thú, thực vật chính là mắt cùng tai của hắn.

Ma Nhãn Thiên Vương nhếch miệng: “Bổn tọa chỉ là không thích ở lúc nói chuyện, bên cạnh có lũ le ve.”

Lũ le ve... Phó Thanh Dương nhíu.

Cẩu trưởng lão hơi trầm ngâm, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, nói: “Mặc kệ hắn nói cái gì, cậu tuyệt đối không thể tháo dây đai trên trán hắn.”

Trương Nguyên Thanh không quá yên tâm hỏi: “Đôi mắt của Yêu Mê Hoặc cũng có thể phóng thích kỹ năng.”

“Không cần lo lắng, năng lực của hắn đã bị phong ấn, không khác gì người thường.”

Cẩu trưởng lão nói xong, dẫn theo Phó Thanh Dương rời khỏi. Trong phòng giam nhất thời chỉ còn Trương Nguyên Thanh cùng Ma Nhãn hai người, Ma Nhãn Thiên Vương chỉ lộ ra thân trên cùng cái đầu mỉm cười nói:

“Lại gặp mặt rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn!”

“Trên thực tế, ta không muốn gặp lại ngươi.” Trương Nguyên Thanh mặt không biểu cảm, giọng điệu trầm thấp: “Có chuyện thì nói đi, Ma Nhãn Thiên Vương, tuy ta cảm thấy chúng ta không có gì để nói.”

Ma Nhãn Thiên Vương vẫn duy trì nụ cười tươi:

“Lúc ban đầu ta chỉ là muốn thuận tay lau đi ngươi con kiến này, báo thù thay Lý Hiển Tông. Lý Hiển Tông người này à, tuy tàn nhẫn hiếu chiến, hiếu sát thành tánh, nhưng hắn có một ưu điểm làm ta thưởng thức, so sánh với đại bộ phận Yêu Mê Hoặc, điểm mấu chốt của hắn hơi cao hơn một chút. Cho nên ta tính bồi dưỡng hắn thành trợ thủ đắc lực, giúp ta thanh tẩy thế giới, đáng tiếc bị ngươi giết. Đương nhiên, ngươi là đang thay trời hành đạo, điểm ấy ta không phủ nhận.”

Chúng ta có thể không nói nhảm, vào thẳng đề tài chính không... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.

Ma Nhãn Thiên Vương tiếp tục nói:

“Ngươi biết ta giết người phải giảng quy củ, chưa bao giờ giết người vô tội, cho nên sau khi đến Tùng Hải, ta sai người điều tra ghi chép phạm tội của ngươi. Đáng tiếc, ngươi chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì xúc phạm pháp luật, chưa ăn hối lộ trái pháp luật, chưa lạm dụng chức quyền, chưa gian dâm phụ nữ, chưa giết hại người vô tội, ta thật sự tìm không thấy lý do giết ngươi.”

... Trương Nguyên Thanh không cứng được nữa, nhắc nhở: “Thiên Vương, ngươi cảm thấy, có hay không một loại khả năng như vậy, ta chỉ là chưa kịp làm những thứ này.”

Ma Nhãn Thiên Vương gật gật đầu:

“Cấp dưới của ta nhắc nhở ta, nhưng ngươi làm sao giải thích vụ án Đồng Tước Lâu đây, ngươi ở trong vụ án này tiền lời cùng phiêu lưu không tỷ lệ thuận, là cái gì thúc đẩy ngươi mạo hiểm tính mạng phá hủy Đồng Tước Lâu? Không cần trả lời ta, ngươi hỏi lòng mình một lần là đủ rồi.”

Trương Nguyên Thanh không còn lời nào để chống đỡ, bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn ta tới gặp ngươi, rốt cuộc muốn nói cái gì? Muốn làm cái gì?”

Ma Nhãn Thiên Vương đáp không vào câu hỏi, thở dài nói:

“Ta cả đời này cực kỳ thất bại, lúc tuổi nhỏ giãy giụa cầu sinh, mạng như cỏ rác, lúc còn trẻ vô năng cuồng nộ đối với đám quan viên ăn hối lộ trái pháp luật, khúm núm đối với những kẻ ác bắt nạt người nhỏ yếu. Chờ sau khi ta trở thành Yêu Mê Hoặc, đối mặt, hoàn toàn là đám người căm hận nhất kia. Ta có đôi khi nhịn bọn hắn nhịn rất vất vả, nhưng lại bất lực.

“Ta muốn thanh tẩy tội ác thế gian, lấy giết chóc ngăn giết chóc, lấy bạo lực áp chế bạo lực, đám người hợp pháp kia nói ta cực đoan, là đồ điên, tội đáng chết vạn lần. Người trận doanh tà ác nói ta đầu óc có bệnh.”

Chẳng lẽ không đúng sao? Trương Nguyên Thanh yên lặng nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận