Linh Cảnh Hành Giả

Chương 311: Bộ dáng mê người (1)

“Mày hẳn là từng nghe nói tên của tao, tao là Lý Hiển Tông.”
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người trong xe MPV đều thay đổi.

Phó bản giết chóc cỡ lớn sắp mở ra, bọn họ dự đoán được Nguyên Thủy sẽ bị hành giả nghề nghiệp tà ác nhằm vào, nhưng không ngờ, kẻ nhằm vào hắn là Lý Hiển Tông.

Mà tên Yêu mê hoặc khát máu thành tánh này, vừa tới đã chơi lớn. Không ám sát, không đánh lén, trực tiếp chế tạo khủng bố tập kích.

Kiêu ngạo đến cực hạn.

“Bây giờ đã qua một phút rưỡi, thời gian của bọn mày không nhiều nữa, tao chờ tin tức tốt của bọn mày.”

Trong bộ đàm không còn thanh âm nữa.

Lý Đông Trạch buông bộ đàm, nhìn về phía Quan Nhã.

Quan Nhã khẽ nhíu lông mày lá liễu: “Phó Thanh Dương không nhận cuộc gọi.”

Trong lòng mọi người một lần nữa trầm xuống.

Lý Đông Trạch vuốt ve gậy chống, suy tư nói:

“Xem ra đối phương là có chuẩn bị mà đến, trong mười phút không gặp được Nguyên Thủy, Lý Hiển Tông sẽ rút lui, người trong bệnh viện một người cũng không sống nổi. A, mọi người vừa rồi cũng nghe thấy, bọn bắt cóc là nô bộc của Phán Quan Mắt Quỷ, lần khủng bố tập kích này, là hướng tới việc ngọc đá cùng vỡ.”

Mười phút thời gian, chấp sự khu khác căn bản không kịp chạy tới, thời gian quá khẩn trương.

Đằng Viễn nói: “Kẻ này rất có đầu óc, cho dù Nguyên Thủy không đến, hắn cũng có thể thong dong mà lui, thuận tiện chế tạo một cái phiền toái lớn cho chúng ta.”

Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói: “Hắn là hướng tới em, hắn muốn săn giết em. Thập trưởng, để em vào đi.”

Hắn có chút cuống, không biết dì trẻ ở bên trong thế nào, có bị thương hay không.

Lý Đông Trạch trừng mắt nhìn hắn một cái: “Em đi vào sẽ chỉ chịu chết!”

“Không được!” Quan Nhã lập tức phủ quyết, cô nhíu mày nói: “Cậu không phải người lỗ mãng như vậy nha.” Chỉ có Khương Tinh Vệ ủng hộ hắn, bẻ tay, khuôn mặt nhỏ tràn đầy chiến ý: “Chúng ta giết vào đi, xem em một quyền đánh nổ đầu chó của hắn.”

Lúc này, Lý Đông Trạch kinh nghiệm phong phú bày ra sự trầm ổn cùng thong dong của hành giả lâu năm, chậm rãi nói: “Không cần cuống, biện pháp luôn nhiều hơn so với khó khăn, chúng ta cần chế định một bộ chiến thuật.”.

“Chiến thuật?” Mắt Khương Tinh Vệ sáng lên, đầu ngón tay nâng cằm, tư thái đắn đo:

“Lý Đông Trạch nói không sai, chúng ta quả thật cần đặt ra chiến thuật, dù sao chúng ta là tổ chức chính phủ, không phải nghề nghiệp tà ác không có đầu óc. Em có một ý tưởng.”

Nghề nghiệp tà ác so với em có đầu óc hơn nhỉ... Tuy rất không thích hợp, nhưng mọi người không hẹn mà cùng toát ra ý nghĩ này.

Lý Đông Trạch hỏi: “Em có ý tưởng? Nói nghe một chút.”

Khương Tinh Vệ nói: “Chúng ta xông vào, Đằng Viễn và Nguyên Thủy xung phong, Quan Nhã bắn yểm hộ, em tìm cơ hội đánh lén, tiêu diệt từng bộ phận.”

Chiến thuật này rất tốt, tốt tới mức như không có chiến thuật... Trong lòng Trương Nguyên Thanh bận tâm dì trẻ, thúc giục: “Thập trưởng, đừng lãng phí thời gian nữa.” Lý Đông Trạch cũng cảm giác mình quá ngây thơ rồi, thế mà lại chủ động hỏi Hỏa sư chiến thuật.

Hắn nhìn quét mọi người, nói đâu vào đấy:

“Trong tay đối phương nắm giữ con tin, chúng ta không thể cậy mạnh xông vào, phải để Thần dạ du am hiểu tiềm hành đi vào. Nhưng bằng một mình Nguyên Thủy, đi vào chỉ sợ dữ nhiều lành ít, Quan Nhã, cô liên lạc Viên Đình, bảo hắn lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới.”

“Vâng!” Quan Nhã lấy ra điện thoại di động, đi sang một bên.

Lý Đông Trạch tiếp tục nói:

“Thần dạ du thời gian tiềm hành có hạn, cho dù lẻn vào bệnh viện, cũng sẽ bị camera giám sát nhìn thấy. Cho nên, Vương Thái, cậu chuẩn bị xâm nhập hệ thống giám sát bệnh viện.”

Vương Thái lập tức mở máy tính, ngồi ở trên ghế dựa, bắt đầu ‘cách cách’ thao tác.

Lý Đông Trạch lại nhìn về phía Khương Tinh Vệ cùng Đằng Viễn, nói:

“Chúng ta không có năng lực tiềm hành, ở lại chỗ này, hấp dẫn sức chú ý của Lý Hiển Tông cùng kẻ bắt cóc khác, tôi đến phụ trách đàm phán cùng Lý Hiển Tông, cố gắng kéo dài thời gian, phân tán sức chú ý của hắn.” Lúc này, Quan Nhã tắt điện thoại, thấp giọng nói: “Đội trưởng Viên nói cần mười lăm phút đồng hồ.”

Mười lăm phút đồng hồ... Lý Đông Trạch nhíu nhíu mày, nhìn Trương Nguyên Thanh một cái, nói:

“Chúng ta cố gắng kéo dài đến khi hắn chạy tới, em đừng bốc đồng, chỉ bằng em là không có khả năng chống lại đám bắt cóc kia.”

Mấy người Đằng Viễn Vương Thái Tinh Vệ cũng ôm thái độ tương tự.

Đám bắt cóc này là hướng về Nguyên Thủy, tư thái kiêu ngạo như thế, đã là khiêu khích cũng là khích tướng, lấy cấp bậc của Nguyên Thủy, nếu đi vào nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Mặc dù có chút nhụt chí, nhưng lại là sự thật.

Quan Nhã giật mình nhớ tới, dì trẻ của Nguyên Thủy là bác sĩ thực tập của bệnh viện Bình Thái, lần trước điều tra sự kiện linh phó, hắn từng đề cập. Khó trách hắn cuống quýt như vậy... Quan Nhã thầm nhủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận