Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2476: Phụng mệnh câu dẫn (3)

Rời khỏi biệt thự của lão Berent, Trương Nguyên Thanh hỏi: “Ngài Kỵ Sĩ, anh kế tiếp có tính toán gì không?”

“Khẳng định chạy trốn nha, Lão Berent nơi này, tôi là không thể ở lại nữa, lão già kia cũng không phải là ăn chay, cho dù là hội trưởng Công Hội Thợ Săn đến đây, cũng phải xách hai túi rác rưởi rồi mới đi. Tôi sẽ rời khỏi New York một đoạn thời gian, tránh đầu sóng ngọn gió, tránh né lão Berent đuổi giết, tránh né trận doanh tà ác truy tung.”

Mục đích hắn đến New York đã đạt thành, có thể rời khỏi rồi.

Trương Nguyên Thanh lặng yên mở ra hòm đồ, lấy ra cái Nhẫn Dịch Dung kia, ném cho Địch Thái: “Cái này anh cầm, hẳn là hữu dụng.”

Địch Thái tiếp nhận cái nhẫn, đọc xong tin tức vật phẩm, nhất thời mừng rỡ, thứ này vừa lúc giải khẩn cấp cho hắn.

Đạo cụ nghề nghiệp Huyễn Thuật Sư, ở đại khu thứ nhất này vẫn là rất hiếm có, tuy ở trên chợ đen cũng có thể mua được, nhưng muốn tham dự chợ đen của nghề nghiệp tà ác, bản thân chính là một việc khó.

“Đây là di vật của Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn sau khi trở về linh cảnh để lại cho Phó trưởng lão, Phó trưởng lão tặng cho tôi.”

Trương Nguyên Thanh cảnh báo: “Mà chủ nhân đời trước nữa của nó là Ma Quân, cho nên anh hiểu đó, nếu đeo nó, tuyệt đối phải nhớ đeo bao tay.”

Địch Thái nhất thời cảm giác đây là một củ khoai lang phỏng tay: “Tóm lại là thứ tốt, cảm tạ.”

Hai bên chia tay ở cửa biệt thự, Trương Nguyên Thanh dẫn theo đồng đội, ngồi ca-nô lúc tới đây rời khỏi hòn đảo nhỏ, lái về phía New York đèn đuốc sáng trưng.

Trời tờ mờ sáng, một chiếc xe đưa đón dọc theo con đường rộng rãi của khu biệt thự chạy về phía biệt thự, lái xe là một ông lão bảnh bao mặc áo cao bồi cùng quần bò, tóc vuốt ngược chải cẩn thận tỉ mỉ, thân hình cao lớn khôi ngô, khuôn mặt giăng kín nếp nhăn vẫn có thể nhìn ra lúc trẻ tuổi đẹp trai oai hùng, thái dương ngả sương không che đi được sức quyến rũ.

Phía sau xe đưa đón buộc lều trại, đồ dùng câu cá cùng súng săn, ghế phụ là mặc Winnie áo đơn màu đen quần bò màu trắng. Cô đeo kính râm, khuôn mặt trắng bóc, cằm nhọn, mái tóc màu nâu tung bay ở trong gió.

“Cửa chính sao lại mở?” Lão Berent lầu bầu một tiếng: “Địch Thái thằng nhóc này đã ra ngoài?”

Winnie mặt không biểu cảm.

Trở lại biệt thự, lão Berent lái xe đưa đón vào sân, đỗ ở bên mặt cỏ, dắt cháu gái mù.

Vừa mới tiến vào biệt thự, lão liền thấy người hầu hôn mê bất tỉnh nằm ở trên mặt đất.

“Có kẻ địch?” Ánh mắt Lão Berent chợt sắc bén, từng quả cầu sét bỗng dưng hiện lên, bao phủ toàn bộ đại sảnh. Lão bước về phía người hầu hôn mê, sờ mạch đập, thăm dò hơi thở, xác định chỉ là hôn mê, lúc này mới thở phào.

Llão Berent nóng tính giơ tay lên, bốp bốp hai cái bạt tai đánh cho người hầu tỉnh lại: “Làm sao vậy?”

Người hầu dần dần tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt: “Tôi... Tôi sao lại ngủ ở đây...”

Lão Berent trầm ngâm vài giây, khẽ biến sắc: “Không ổn, là Giáo Hội Vĩnh Dạ.”

Lão lập tức nhìn về phía Winnie: “Winnie, theo ông vào mê cung...”

Winnie đứng ở cửa, không nhúc nhích, nói: “Không cần khẩn trương, không phải Giáo Hội Vĩnh Dạ, là Địch Thái làm.”

“Địch Thái?” Lão Berent ngẩn ra.

Winnie nói: “Địch Thái muốn một món di vật của Hoắc Chính Khôi, ông không chịu bán, hắn liền lén lút hợp tác với cháu, giúp cháu đối phó Channing Loo, cháu cho hắn tuyến đường an toàn mấy tầng đầu của mê cung.”

Lão Berent bất thình lình gặp cháu gái cùng bạn bè hai tầng phản bội, ngẩn người ở tại chỗ.

Hôm sau, Trương Nguyên Thanh ngủ một giấc tới tận lúc trời sáng, tinh thần phấn chấn rời giường, sau khi ăn xong bữa sáng, hắn rời khỏi cao ốc ngân hàng New York, chọn lựa một căn nhà không người, hướng ngài hội trưởng báo cáo tình hình Mê Cung Pan.

Ngài hội trưởng trả lời: “Được, đồ vật trong bảo tàng giáo đình, cũng không phải thứ trước mắt nhu cầu cấp bách, chờ thằng nhóc kia có thể khống chế lực lượng Bán Thần của Kỵ Sĩ lại đi vào, ngược lại càng tốt hơn, cái này ý nghĩa chúng ta sẽ có một minh hữu chuẩn Bán Thần.”

Bảo tàng giáo đình có thể coi là đòn sát thủ áp đáy hòm.

Trương Nguyên Thanh trả lời: “Nhưng tôi cảm giác Tự Do Minh Ước sẽ không để Thông Thiên Giáo Chủ bảo quản mảnh vỡ Thánh Bàn bao lâu.”

Ngài hội trưởng: “Cho nên cậu phải nắm chặt thời gian câu dẫn Donna, Tự Do Minh Ước còn cần dựa vào cậu đạt thành kế hoạch, tạm thời sẽ không bức bách cậu. Chờ cậu câu dẫn được Donna, lừa cô ta đến tụ hội bí mật của Tự Do Minh Ước, chúng ta có thể tổ chức thế lực tận diệt bộ phận cao tầng của Tự Do Minh Ước, khi đó thân phận Thông Thiên Giáo Chủ liền có thể bỏ qua.”

Donna nếu thật sự coi trọng Cú Mang, câu dẫn cô ấy cũng không khó, nhưng làm một Chúa Tể, sao có thể dễ lừa như vậy?

Trương Nguyên Thanh nói: “Ngài hội trưởng, chuyện này ngươi tuyệt đối đừng truyền ra ngoài nha, tôi là người có vợ, hơn nữa không muốn nói cho mẹ cùng dì trẻ của tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận