Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1737: Dắt tơ hồng (2)

“Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên rất nhớ nam nhân này.

Ma Nhãn Thiên Vương từng muốn mang hắn về Binh Chủ giáo, tự mình bồi dưỡng vị nhân tài cùng chung chí hướng này, bất đắc dĩ nay thành tù nhân.

Đoạn thời gian trước hắn cảm ứng được khí tức của Nguyên Soái, liền biết Thiên Vương Sợ Hãi từng tới Tùng Hải.

Nhưng lấy thực lực của Sợ Hãi, muốn ở trong phân bộ Tùng Hải cùng Nguyên Soái vây công cứu hắn ra, vẫn kém chút.

Bây giờ hi vọng thoát vây duy nhất của hắn là tiến vào phó bản, nhưng cái này cần thời gian.

Phó bản cấp Chúa Tể, phải mấy tháng mới có một lần, thậm chí một năm chỉ có một lần.

Một năm sau, không biết Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể trưởng thành tới trình độ nào.

“Ma Nhãn Thiên Vương, Ma Nhãn Thiên Vương...”

Lúc này, tiếng lẩm bẩm thấp giọng truyền đến ở trong đầu.

Ma Nhãn thần dung mỏi mệt ngẩn ra một phen, sau đó, hắn ở trong thức hải cảm ứng được một linh hồn, đối phương ngay trong thức hải của hắn, lại cách một tầng chướng ngại không thể vượt qua.

“Ai?”

Ma Nhãn phát hiện mình chưa có bất cứ sự cảnh giác gì, chỉ cảm thấy đó là tồn tại quan trọng nhất, đáng giá tín nhiệm nhất trong sinh mệnh.

“Ta là Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Linh hồn trong thức hải đáp lại.

Ma Nhãn ngẩn người, một giây sau, đôi mắt ảm đạm nở rộ ra hào quang lóa mắt.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn! !”

Ý niệm nổ tung ở trong đầu hắn.

“Là ta, hê, ngươi phản ứng rất kích động đấy, có phải nhớ ta hay không? Khụ khụ, có phải rất muốn đi ra ngoài hay không?”

Ma Nhãn Thiên Vương trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nhếch khóe miệng:

“Thú vị, ngươi rốt cuộc tới cứu ta rồi.”

Hắn tự nhiên mà vậy liền xác định mục đích của Nguyên Thủy Thiên Tôn, giống như mọi người có sự ăn ý mãnh liệt, ngươi tới vườn bách thú, trừ cứu ta, còn có thể là vì cái gì?

Dù sao ngươi từng yêu ta như vậy... Ma Nhãn Thiên Vương dùng sức lắc lắc đầu, giũ đi ý niệm kỳ quái.

“Đúng vậy, ta tới cứu ngươi, ta xuyên qua tầng tầng cửa ải nguy hiểm, trải qua vô số nguy cơ, chính là vì đưa ngươi từ nơi này cứu ra. Ặc, xin bỏ qua nội dung ở trên, ta chủ yếu là muốn hướng ngươi hỏi một ít tình báo.”

“A, ngươi tới vườn bách thú, chỉ là muốn hướng ta hỏi tình báo?”

“Đừng hiểu lầm, ý tứ của ta là, hỏi tình báo cứu ngươi ra ngoài.”

“Vậy còn tàm tạm, ngươi phản bội Ngũ Hành Minh rồi?”

“Không có, là Sợ Hãi ép ta tới nơi này cứu ngươi.”

“Sợ Hãi ép ngươi? A, Sợ Hãi không ép ngươi, ngươi có phải vĩnh viễn sẽ không đến hay không?”

Hai người thông qua tơ hồng dẫn dắt, ở trong đầu thông thuận trao đổi, nhưng Ma Nhãn Thiên Vương thường thường sẽ có cảm xúc, mà Trương Nguyên Thanh mỗi lần ở lúc đối phương có tình cảm, liền vội kinh hãi giải thích

“Ta hiểu rồi.” Ánh mắt Ma Nhãn Thiên Vương tìm kiếm ở bờ hồ, “Nghĩ cách dẫn dắt rời đi sư tử trắng, cấp bậc của nó rất cao, nó là hóa thân của lực lượng khí linh, chuyên môn xử lý quỷ dị chạy ra ngoài, các ngươi không phải đối thủ của nó.”

“Cây long nhãn không có lực công kích, ngươi có thể coi nó là đường ống vận chuyển năng lượng, nó không có lúc nào là không rút lấy linh lực của ta, vận chuyển cho vườn bách thú. Chỉ cần có ngoại lực công kích, nó rất dễ dàng sẽ thỏa hiệp, không thỏa hiệp, các ngươi hủy nó là được.”

“Cái hồ này có cổ quái, trong hồ không có phản ứng sinh mệnh, nhìn thấy thuyền bên bờ chưa, đó hẳn là phương pháp duy nhất băng qua hồ. Đương nhiên, nếu ngươi có thể uy hiếp cây long nhãn đưa ta về bên bờ cũng được, nó có thể vượt qua hồ nước.”

“Hiểu rồi.” Trương Nguyên Thanh yên lặng ghi nhớ trong lòng.

Hắn vừa muốn kết thúc câu thông, bỗng nhiên nghe Ma Nhãn Thiên Vương nói:

“Ngươi có phải dùng đạo cụ kỳ quái của nghề nghiệp Nhạc Sĩ câu thông với ta hay không?”

“Đúng vậy.”

Ma Nhãn trầm mặc.

Một hồi lâu sau, tiếng hắn truyền đến: “Làm không tệ, lần sau đừng làm như vậy nữa.”

“Được.”

Trương Nguyên Thanh mở mắt, ngay lập tức nhìn về phía Chỉ Sát cung chủ:

“Cung chủ, cắt tơ hồng.”

“Ồ, không thú vị như trong truyện viết, cậu cũng chưa lộ ra cảm tình quyết chí thề không dời, tình cảm so với vàng còn bền hơn.” Chỉ Sát cung chủ tựa như có chút thất vọng, làm một cái tư thế tay kéo, hướng về hư không xoẹt một cái.

Thần con mẹ nó tình cảm so với vàng còn bền hơn, tôi đối với Ma Nhãn tình so với vàng còn bền hơn chị rất vui vẻ? Trương Nguyên Thanh yên lặng lẩm bẩm.

Khoảnh khắc tơ hồng “cắt đứt”, loại cảm giác vô hạn nhu tình, vô hạn thương tiếc kia của hắn đối với Ma Nhãn đã biến mất.

Nghĩ hẳn Ma Nhãn cũng vậy.

“Thật ra không cần cắt, lấy cấp bậc của Ma Nhãn, qua nửa phút nữa hiệu quả của tơ hồng liền biến mất.” Cô nói.

Trương Nguyên Thanh không quan tâm cô, thò đầu ra khỏi bụi cây, cẩn thận nhìn quanh, quả nhiên ở chỗ sư tử trắng nằm, thấy được một góc con thuyền đưa đò.

Đó là một chiếc thuyền gỗ nhỏ hai đầu hơi nhếch lên, lẳng lặng nổi ở mặt nước.

Hắn rụt đầu về, mang lời của Ma Nhãn thuật lại cho quận chúa cùng cung chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận