Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1168: Âm Dương Chuyển Luân (3)

Mũi tên màu đỏ nhạt chuẩn xác trúng thân thuyền, cây cung này là chiến lợi phẩm của hắn ở trong phó bản giết chóc đạt được.
“Có phải nó hay không?” Ý niệm của Trương Nguyên Thanh chuyển hóa thành giọng nói.

“Đúng, chính là chiếc đó!” Hạ Hầu Ngạo Thiên đáp lại.

Lúc này, mọi người không chút do dự vung tứ chi, bơi về phía chiếc thuyền lớn kia.

Đại quân âm thi từ bốn phương tám hướng lao tới, ngăn chặn bọn họ, nhưng đều bị Trương Nguyên Thanh và Tự Do Chi Ưng thao túng dòng nước cuốn đi.

Sáu người thuận lợi đáp xuống trên boong tàu, đồng loạt hướng ánh mắt về phía trong khoang thuyền tối om.

Trương Nguyên Thanh cùng Âm Cơ là Thần Dạ Du, có thể nhìn thấu bóng tối. Hai người thấy trong khoang thuyền đọng bùn, một cái ghế thái sư cổ hương cổ sắc, có một ông lão mặc quan bào ngồi.

Lão để râu dê, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt, giống như là một cái xác mới, hoàn toàn khác với các âm thi bên ngoài bị nước biển ngâm phù thũng nát bét kia.

Quan bào trên người lão rách mướp, mơ hồ là màu tím, hoa văn thêu trên áo bào đã mơ hồ không rõ, khó phân biệt bộ dáng cụ thể.

Trên người lão tản ra âm khí tựa như thực chất, khiến Trương Nguyên Thanh thân là Tinh Quan tim đập nhanh từng đợt.

Trên đầu gối lão đặt một cái mâm tròn to bằng chậu rửa mặt, mặt mâm một nửa trắng, một nửa đen, ở giữa là một cái kim đồng hồ màu đỏ.

Đây là ai, Lục Tú Phu? Trương Thế Kiệt? Hay là quan viên khác? Trong lòng Trương Nguyên Thanh suy đoán.

Sau đó, ý niệm của hắn bị tai nghe chuyển hóa thành giọng nói, vang ở bên tai các đồng đội.

Cùng lúc đó, ý niệm của Âm Cơ vang lên:

“Vừa vặn đến tiêu chuẩn cấp 6, nó hẳn là không phải nhiệm vụ chủ tuyến của tôi. Là BOSS của một đội ngũ trước, giải quyết nó không khó.”

“Bàn xoay âm dương? Của tôi, cái này là của tôi.” Mắt Tự Do Chi Ưng nhìn chằm chằm bàn xoay, khó có thể khống chế ý niệm của mình.

“Mụ nội nó, chơi hắn.”

“Các người nhìn thấy cái gì? Bên trong có âm thi phải không, tuyệt đối phải cẩn thận, hắn hoặc chính là mắt trận, hoặc là thủ hộ mắt trận, mau giải quyết hắn.” Tiếng lẩm bẩm của Hạ Hầu Ngạo Thiên ở trong tai hẳn lên.

“A!”

Tiếng lẩm bẩm đột nhiên hóa thành kêu thảm, mọi người đột nhiên cả kinh, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn, chỉ thấy ngực Hạ Hầu Ngạo Thiên bị một cái móng vuốt quỷ da thịt trắng bệch, móng tay đen sì xuyên thủng.

Cái móng vuốt quỷ kia nắm một trái tim đỏ tươi, chủ nhân của nó, là một nữ thi mặc áo trắng, tóc tai bù xù.

Đây là một nữ thi có được linh trí cực cao, trong chiến đấu vừa rồi, cô trước sau chưa xuất hiện, đợi mọi người tới khoang thuyền, cô mới ra tay tập kích kẻ lạc đàn, Hạ Hầu Ngạo Thiên thiếu sức chiến đấu nhất.

Theo tay quỷ rút ra, từng dòng máu tươi lớn từ lồng ngực hắn phun trào ra, như mực nước lan tràn ra.

Hạ Hầu Ngạo Thiên vô lực rơi về phía đáy biển, sau đó bị âm thi xung quanh nối đuôi nhau bao phủ.

“Đừng để ý tôi, lão tử là nhân vật chính, là nhân vật chính...” Trong tai nghe, thanh âm dần dần thấp đi, im bặt mà dừng lại.

Mà lúc này, quan viên áo bào tím ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa cao mở đôi mắt trắng dã dọa người, lão chưa lập tức công kích tiểu đội sáu người, mà là nâng lên cánh tay tái nhợt cứng ngắc, xoay kim đồng hồ trên bàn xoay.

Kim đồng hồ nhanh chóng xoay tròn, một đạo trận pháp bao phủ phạm vi bốn mươi mét nháy mắt thành hình, tựa như cái bát úp ngược, bao phủ đám người Trương Nguyên Thanh trong đó.

Nguy rồi! Trong lòng mọi người trầm xuống, lúc này, bất chấp sự sống chết của Hạ Hầu Ngạo Thiên.

“Lập tức giải quyết nó.” Tiếng Âm Cơ hiếm thấy lộ ra vội vàng.

Thân thể cô tán loạn thành ánh sao như mộng ảo, hiện ra ở trước người quan viên áo bào tím, tay ngọc thanh tú nắm chặt một con dao găm đen sì âm khí lượn lờ, đâm về phía mi tâm âm thi.

Quan viên áo bào tím ngồi ở ghế thái sư không chút nhúc nhích, ở nháy mắt dao găm đâm tới, thân hình lão ngả về phía sau, từng dòng nước ngầm đẩy lão trôi về phía sau.

Bàn xoay âm dương “cạch” rơi xuống đất, kim đồng hồ xoay tròn tốc độ cao.

Âm Cơ cúi người muốn nhặt bàn xoay, nhưng bị một luồng lực lượng đánh văng. Cô nhíu mày, chỉ đánh bỏ qua khống chế đạo cụ này, chuyên tâm đối phó âm thi áo bào tím.

Dưới lụa đen, môi Âm Cơ khẽ mở, từng luồng Thái âm lực gào thét lao ra, hóa thành những làn gió âm, mười mấy linh phó lượn lờ lao về phía âm thi áo bào tím.

Trong một đợt tiếng quỷ khóc chui vào thân thể nó, tranh đoạt quyền chủ đạo thể xác.

Hai âm thi của Âm Cơ cất bước chân tỏ ra hơi loạng choạng, chạy về phía kẻ địch.

Âm thi áo bào tím khẽ gầm một tiếng trầm trầm, nước biển xung quanh bỗng nhiên nổ tung, mạch nước ngầm cuồng bạo tựa như đạn đạo nổ tung hình thành sóng xung kích, như bẻ gãy nghiền nát hủy diệt mọi thứ quanh mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận