Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2717: Kinh hỉ (3)

Hạ Hầu Ngạo Thiên thử nói: “Có phí trung gian hay không?”

“Phí trung gian chính là đối với chuyện anh một mình tham ô tài sản, công khoản của công ty, không truy xét.” Trương Nguyên Thanh nói. Trương Nguyên Thanh đổi giọng: “Anh có thể hướng Hạ Hầu gia chủ mặc cả, mặc cả được bao nhiêu, thuộc về anh hết.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên lúc này mới hài lòng tắt máy.

Giang Nam, Bì Cách thành.

Hạ Hầu Ngạo Thiên chạy ra khỏi cửa nhà, cưỡi mô tô bay tự chế, ở trong tiếng động cơ rít gào, cực kỳ phô trương lướt qua trên không Hạ Hầu gia tộc, đáp ở đình viện Hạ Hầu gia chủ.

Cháu nội của Hạ Hầu gia chủ theo tiếng mà đến, vừa thấy là Hạ Hầu Ngạo Thiên, vội vàng nở nụ cười đầy mặt chào đón: “Ngạo Thiên ca, ngài có gì phân phó?”

Cháu nội gia chủ lúc trước hướng nhân viên bảo an hạ lệnh “Ngạo Thiên cùng chó không thể vào cửa”, bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn làm cháu nội.

“Tôi tìm thúc công.” Hạ Hầu Ngạo Thiên đi thẳng vào trong.

“Ông nội ở phòng luyện khí, tôi đưa ngài qua đó.” Cháu nội gia chủ ân cần nói.

Hạ Hầu Ngạo Thiên gật gật đầu, sải bước tiến lên, đi một lát, bỗng nhiên nhảy lên đá một cước, đạp bay cháu nội gia chủ.

Cháu nội gia chủ không phục: “Trước kia anh đạp tôi thì thôi, vì sao bây giờ còn đạp tôi?”

Hạ Hậu Ngạo Thiên liếc hắn một cái: “Nhớ lại thanh xuân đã mất.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên ngựa quen đường cũ tới phòng luyện khí Hạ Hầu gia chủ, nhìn ông lão tóc hoa râm đứng khoanh tay ở trước lò lửa, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ông già, giúp cháu sửa một món đạo cụ.”

Hạ Hầu gia chủ quay đầu, rất có hứng thú hỏi: “Lấy ra xem.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên lấy ra mảnh vỡ Gương Yata đưa lên.

Hạ Hầu gia chủ tiếp nhận hai mảnh Gương Yata, đeo một cái mắt kính đơn, khi thì giơ lên chăm chú nhìn, khi thì cúi đầu quan sát, trầm giọng nói: “Tài liệu của đạo cụ này cực kỳ hiếm thấy, bắt nguồn từ nghề nghiệp Nhạc Sĩ... Căn cứ mắt kính phân tích tài liệu, nó là ở trong hoàn cảnh hiếm thấy nào đó lắng đọng lại năm tháng dài lâu hình thành, đây là chỗ quý giá nhất của nó...”

Hạ Hầu Ngạo Thiên không kiên nhẫn ngắt lời: “Ngài cứ nói có thể sửa hay không?”

Hạ Hầu gia chủ khẽ gật đầu: “Mảnh vỡ đầy đủ, nếu chỉ là chữa trị, trái lại cũng không khó, chẳng qua tiền công...”

Hạ Hầu Ngạo Thiên vội nói: “Thúc công, đạo cụ là của Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông càng rẻ, cháu kiếm phí trung gian càng nhiều. Cháu tấn thăng Chúa Tể tiêu hao hết của cải rồi, ông cho cháu cơ hội kiếm tiền.”

Hạ Hầu gia chủ “ừm” một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy cháu cảm thấy lão phu thu bao nhiêu thích hợp?”

Hạ Hầu Ngạo Thiên nghĩ một chút, thử nói: “Miễn phí?”

Hạ Hầu gia chủ ném Gương Yata ra cửa: “Cút ra ngoài.”

11 giờ trưa.

Trước bữa ăn, Trương Nguyên Thanh gọi điện thoại hướng Phó Thanh Dương báo cáo từ đầu đến cuối sự kiện “hạt giống”, tâm tình hai người nặng nề thảo luận hồi lâu.

Trương Nguyên Thanh vốn định nói cho cậu trước, nhưng đi nhà cách vách gõ cửa, mợ nói bại hoại gia tộc sáng sớm đã ra ngoài lêu lổng, điện thoại cũng không có ai bắt máy, Trương Nguyên Thanh liền biết bại hoại gia tộc đi ngao du linh cảnh rồi.

Hắn vừa kết thúc trò chuyện, tay nắm cửa phòng ngủ vặn mở ra, cậu mặc quần màu đỏ bó sát người, áo vest màu tím, tư thế rất đĩ, dựa vào cửa, cười nói: “Ngạc nhiên chưa !”

Trương Nguyên Thanh vui vẻ nói: “Cậu, cậu rốt cuộc trở lại rồi, cháu có lời muốn nói với cậu... Ừm, kinh hỉ?”

Hắn chợt phản ứng lại: “Ngài tìm được bộ trang bị Lôi Thần? Hay là cứu ra Kỵ Sĩ đơn truyền?”

Trương Nguyên Thanh nhất thời vui mừng lộ rõ trên nét mặt, bộ trang bị Lôi Thần cấp bậc cực cao, xác suất đại khái có thể sử dụng đến cấp 8 thậm chí cấp 9.

Hắn trở thành linh cảnh hành giả thời gian quá ngắn, không thể giống Chúa Tể có thâm niên thông qua tu hành để tăng cường nội tình như vậy, “tư cách và sự từng trải” nông cạn là sở đoản lớn nhất.

Cho nên, có thể vơ vét đạo cụ cực phẩm là phương thức tốt nhất bù lại cho sở đoản.

Chờ về sau phẩm chất, số lượng âm thi tăng lên, bộ trang bị Tử Kim, bộ trang bị Tế Trời của hắn có thể cho âm thi sử dụng, mình sử dụng bộ trang bị Lôi Thần.

Một người ba Chúa Tể, nếu lại thêm phân thân... Trừ hô lên “Ta muốn đánh mười người”, Trương Nguyên Thanh thật sự nghĩ không ra lời thoại nào.

“Chuyện bộ trang bị không vội nói, cậu, cháu gặp chuyện.” Trương Nguyên Thanh áp chế nỗi vui sướng trong lòng, mang tình huống chuyện hạt giống báo chi tiết cho cậu biết.

Cậu đỏm dáng lén lút nhìn phòng khách một lần, yên lặng đóng cửa lại, than thở: “Chơi cờ là phải xem thiên phú cùng kinh nghiệm, năng lực phá cục của cháu rất mạnh, năng lực bố cục hơn kém một chút, nhưng bảo cháu đánh cờ với Linh Thác quả thật quá mức làm khó dễ cháu rồi.”

“Chẳng qua, sở trường phá cục lại không sở trường bố cục, đối với cháu mà nói là chuyện tốt, bởi vì như vậy càng thêm phù hợp Thái Dương Chi Chủ, Thái Dương Chi Chủ chính là không não mà làm, giống với Hỏa Sư!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận