Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3187: Huyễn cảnh trí mạng (1)

“Lão già, không được la hét ầm ĩ trách móc.” Hạ Hầu Ngạo Thiên cúi đầu răn dạy ông lão trong nhẫn.
Bây giờ hắn là Chúa Tể cấp cao, hơn nữa nắm giữ đạo cụ loại quy tắc, lại có rất nhiều thủ đoạn trên người, mặc kệ là ở trên vị cách hay thực lực, đều nghiền ép phương sĩ đời Tần thời kỳ đỉnh phong.
Học không chia già trẻ ai đạt trước là tiên, ý tứ của câu này là: Ta trâu bò hơn ngươi, ta liền có thể đắc ý.
Nghề nghiệp Học Sĩ thờ phụng chính là lý lẽ này.
“Mặc dù phiên bản của ông đã qua, nhưng kinh nghiệm cùng ánh mắt của ông vẫn có chỗ đáng học hỏi.” Hạ Hầu Ngạo Thiên nói: “Đi theo bản nhân vật chính vĩ đại đánh bại Bán Thần, là lý lịch có thể chém gió cả một đời trong kiếp sống nghề nghiệp của ông.”
Phương sĩ đời Tần giận dữ: “Ánh mắt cùng kinh nghiệm, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, không đáng nhắc tới, trong lúc cười nói có thể phá hủy nó. Nhóc con, cậu có thể tự tin mù quáng đối với chính mình, vì sao đối với tôi cũng tự tin mù quáng?”
Khi nói chuyện, Hạ Hầu Ngạo Thiên cảm giác Kỵ Sĩ đơn truyền thời gian thật lâu không nói chuyện, quay đầu nhìn lại, lập tức biến sắc hẳn.
Chỉ gặp Địch Thái sắc mặt xanh trắng, lông mày ngưng kết sương trắng, môi đen sì, đã đông lạnh thành một cái xác băng.
Hạ Hầu Ngạo Thiên thấy thế, vội vàng mở ra hòm đồ, lấy ra một cái áo khoác màu đỏ thẫm, khoác lên người Địch Thái.
Ánh sáng mỏng manh màu đỏ sậm sáng lên, mang đến ấm áp, trên thân Địch Thái bốc lên khói trắng, mười mấy giây sau, tròng mắt của hắn đảo một lần, sau đó vẻ mặt cứng ngắc trở nên sinh động.
“Ôi, ôi...” Địch Thái một lần nữa sống lại dùng sức xoa xoa đôi bàn tay, da mép run rẩy: “Lạnh quá, lạnh quá...”
Hạ Hầu Ngạo Thiên tức giận nói: “Cậu một Kỵ Sĩ sức chịu đựng, thể lực chỉ dưới Thổ Quái, so với tôi Học Sĩ này còn yếu đuối hơn?”
Kỵ Sĩ cấp 8 kháng lạnh thế mà không bằng Học Sĩ!
Địch Thái rụt cổ lại,: “Đáng chết, gió tuyết nơi này có vấn đề, tôi vừa rồi nghĩ là “Lạnh quá, chết cóng ta mất”, kết quả thật suýt nữa chết cóng.”
Ông lão trong nhẫn nghe vậy, lập tức truyền đạt ra tinh thần dao động “nghiêm túc”:
“Các cậu ở trong huyễn cảnh, suy nghĩ trong lòng, lập tức thành hiện thực. Các cậu càng cảm thấy lạnh, rét lạnh càng sẽ giết chết các cậu. Các cậu cho rằng mình bị đông cứng chết rồi, vậy liền thật sự chết.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi lúc tiến vào phó bản, hắn đã cảm thấy rất lạnh, lại càng lúc càng lạnh, có loại cảm giác đau nhói “Mưa băng lạnh lẽo va đập hỗn loạn ở trên mặt”, nhất là ở thời điểm so tài với Địch Thái.
Về sau nữa, sức chú ý bị ông lão trong nhẫn hấp dẫn, không quan tâm rét lạnh, thế là thân thể liền không rét lạnh nữa.
Trái lại Kỵ Sĩ đơn truyền, không ai phản ứng, liền dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Địch Thái vội vàng kiềm chế suy nghĩ, ép buộc mình không đi nghĩ suy nghĩ tương quan “rét lạnh”, vậy mà cảm nhận được áo khoác màu đỏ sậm tiếp tục truyền đến ấm áp, trong lòng lại có chút kỳ quái.
Áo khoác Hạ Hầu Ngạo Thiên cho hắn, chỉ là đạo cụ cảnh giới Thánh Giả, thế mà có thể chống cự thế giới băng tuyết Huyễn Thần chế tạo?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, áo khoác liền bao trùm lên băng cứng, hoàn toàn hư hao, không cách nào phát ra ấm áp nữa.
Hỏng bét! Không có khả năng nghĩ bất luận năng lượng mặt trái gì bất lợi đối với bản thân nữa... Địch Thái một lần nữa kiềm chế suy nghĩ, nhưng vào lúc này, trong đầu của hắn, lại một lần nữa không bị khống chế nghĩ:
Tay của mình lạnh quá, cảm giác sắp bị đông cứng!
“Răng rắc!”
Cánh tay Địch Thái truyền đến tiếng vỡ vụn giống như pha lê, tiếp theo, toàn bộ cánh tay treo thẳng ở trong tay áo.
Ngay tại lúc đó, chân phải Hạ Hầu Ngạo Thiên cũng truyền tới tiếng “răng rắc”.
Hai người ăn ý nhìn về phía nhau, ăn ý không cần nói chuyện, đã hiểu cảnh ngộ của đối phương, càng ăn ý chưa trào phúng lẫn nhau, làm một câu: Anh lại không quản được đầu óc của mình?
Làm thổ dân đại khu thứ hai, Hạ Hầu Ngạo Thiên hiểu nhiều hơn Địch Thái một chút, trầm giọng nói:
“Không ổn, Huyễn Thuật Sư có thể thao túng cảm xúc, đối phương là Huyễn Thần, hắn khiến chúng ta nghĩ cái gì, chúng ta liền không thể tránh khỏi suy nghĩ cái đó! Đối kháng là không có tác dụng.”
“Vậy chúng ta không phải...” Địch Thái cưỡng ép nuốt xuống ba chữ “Chết chắc rồi”.
Lo lắng lời vừa ra khỏi miệng, trực tiếp nhắm mắt xuôi tay.
“Cho nên linh cảnh ghép chúng ta vào phó bản này, là thuần túy tặng?” Địch Thái thông qua nói chuyện với nhau, chuyển dời sức chú ý, không để mình suy nghĩ lung tung nữa.
“Tôi làm sao biết, hẳn là, có thể, đại khái.... Sẽ có giúp đỡ nha?” Hạ Hầu Ngạo Thiên nói.
Lời này vừa nói xong, ngực bụng của hắn liền truyền đến tiếng “răng rắc”, chân phải Địch Thái cũng vang lên “răng rắc”.
Hai người nhìn nhau, lần lượt trầm mặc.
Nhưng vào lúc này, từng sợi tơ hồng giống như sợi tóc, dọc theo tuyết đọng trắng xóa chạy tới, quấn lên cánh tay, đùi cùng ngực bụng Hạ Hầu Ngạo Thiên cùng Địch Thái, cuốn lên giống như băng vải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận