Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1517: Phiếu đổi cửa hàng vạn giới (1)

Dì trẻ không đi, dựng thẳng lông mày, “Mày cũng vài ngày chưa về nhà rồi, thật không dễ gì trở về một chuyến, hôm nay phải chơi với dì đến mười hai giờ, dì còn chưa chơi đã nghiền. Cho dù, cho dù mày đã có bạn gái, cũng không thể quên dì nha.”
“Dì chỉ là dì của cháu, không là mẹ của cháu.” Trương Nguyên Thanh sửa đúng nói.

Thấy cứng không được, dì trẻ liền mềm, vặn vẹo người, làm nũng nói: “Chơi một ván nữa thôi !”

Ai có thể từ chối một dì trẻ thích làm nũng chứ, đáng tiếc Trương Nguyên Thanh có chính sự.

Không nói lời thừa với cô, hắn bước qua, cánh tay vươn vào dưới khoeo chân dì trẻ, bế ngang lên, đi thẳng ra khỏi phòng.

“Ai da, mày thả dì xuống, không tôn trọng trưởng bối một chút nào cả.” Giang Ngọc Nhị ra sức giãy giụa, đôi chân dài đá lung tung, tức giận đi cào mặt cháu trai.

Tiểu Đậu Bỉ bám vào trên đầu cô vội vàng dùng nắm tay nhỏ đánh vào đầu quả dưa của cô.

Trong phòng khách, ông ngoại bà ngoại đang đeo kính lão viễn thị xem ti vi, bà ngoại thấy khuê nữ bị cháu ngoại bế ra, nhíu nhíu mày.

“Mẹ, Nguyên Tử bắt nạt con.” Giang Ngọc Nhị ác nhân cáo trạng trước, thuận thế giãy vài cái.

Nhưng cánh tay sắt của cháu trai gắt gao kẹp chặt vòng eo nhỏ cùng đôi chân dài, cô không giãy ra được.

“Thả dì trẻ của mày xuống.” Bà ngoại xét đến cùng là lòng hướng về con gái.

Trương Nguyên Thanh đành phải thả dì trẻ xuống, thay đổi lí do thoái thác: “Bà ngoại, cháu đi ra ngoài một chút, em họ Quan Nhã mời cháu ăn đồ nướng.”

“Buổi tối về ngủ không.” Bà ngoại vừa nghe lại phải đi ra ngoài, vẻ mặt không vui.

“Xem tình huống đi.”

Khi nói chuyện, Trương Nguyên Thanh đã trúng mấy cú đá của dì trẻ, ông ngoại bà ngoại nhìn chằm chằm, hắn cũng không dám ấn khuê nữ của vợ chồng già ở trên mặt đất bắt nạt, chỉ có thể nhịn.

...

Mười giờ tối, một trận cuồng phong lao về phía vịnh Phó gia, cỏ cây trong đình viện rung động “Ào ào”, lá rụng, bụi đất bay lên.

Trong cuồng phong, một bóng người đáp xuống bên cạnh hồ suối phun, sau đó hóa thành một ánh sao như mộng ảo, biến mất không thấy.

Ngoài cửa thư phòng, Trương Nguyên Thanh vừa tháo xuống Bao Tay Tật Phong Giả, vừa gõ cửa.

“Cốc cốc !”

Rất nhanh, cửa gỗ hai cánh gỗ thịt màu nâu tự động mở, Phó Thanh Dương áo trắng như tuyết, ngồi thẳng ở sau bàn, ánh mắt thâm thúy nhìn tới.

Trương Nguyên Thanh đi thẳng vào, nhìn trái nhìn phải, nói: “Lão đại, người đâu?”

Hắn chưa thấy bóng dáng vị hội trưởng Bán Thần kia.

Phó Thanh Dương cầm lấy món đồ nào đó trên bàn, vung tay ném tới.

Trương Nguyên Thanh vững vàng tiếp lấy, tập trung nhìn, là một khối ngọc phù màu đen, tính chất mềm mại mượt mà, mặt chính điêu khắc thông đạo hư không tựa như lỗ giun, mặt trái có khắc linh văn xem không hiểu.

“Bóp nát nó.” Phó Thanh Dương nói.

Hội trưởng không ở đây, cũng đúng, mặc dù đều là tổ chức hợp pháp, cũng không có khả năng hoàn toàn tin cậy, phòng bị cơ bản nhất vẫn phải có, hoa văn phía sau tấm ngọc phù này tương tự với ngọc phù truyền tống của mình, nhưng càng thêm phức tạp, phẩm chất hẳn là cao hơn

Trương Nguyên Thanh không do dự, đầu ngón tay phát lực, rắc một tiếng, bóp nát ngọc đen trơn bóng.

Một giây sau, hắn thấy bóng dáng Phó Thanh Dương nhanh chóng tiêu tán, cảnh vật phòng sách nhanh chóng phai nhạt, sau một đợt dao động như gợn sóng, hắn xuất hiện ở phòng lớn xa hoa của một câu lạc bộ đêm rộng rãi sáng ngời!

Màn hình lớn chiếu hình ảnh mỹ nữ cổ trang nhảy múa, mặt bàn đá cẩm thạch bày đầy rượu và đồ uống, trái cây ăn vặt, trong phòng giải trí còn có một bàn bi a.

Sàn đá cẩm thạch giăng kín hoa văn phản xạ ánh đèn, bóng loáng soi gương được.

Đối diện màn hình lớn là sô pha hình chữ Hồi, một người đàn ông mặc âu phục màu đỏ rượu, đeo mặt nạ màu bạc che nửa mặt, lười biếng ngồi tựa ở trên sô pha.

Người đàn ông thoạt nhìn có chút đỏm dáng này, hẳn chính là hội trưởng, hắn ôm hai người đẹp hở vai, hưởng thụ rượu cùng đồ ăn vặt các cô đút.

Trên sô pha ở hai bên, là từng người đẹp áo yếm váy ngắn.

Các cô khép hai chân, hai tay giao nhau đặt ở bụng, tư thế ngồi tao nhã đoan trang.

Chiêu trò gì vậy? Trương Nguyên Thanh đứng ở tại chỗ, ngẩn ra hồi lâu, thử nói: “Ngài chính là, ngài hội trưởng?”

“Lần đầu gặp mặt, chào cậu chào cậu.”

Ngài hội trưởng đẩy ra người đẹp ở hai bên, nhiệt tình chào đón, rất chủ động làm quen khoác vai Trương Nguyên Thanh, “Bầu không khí không tệ chứ, nơi này mới là chỗ đàn ông bàn chuyện, còn không gọi người.”

Người đẹp bên cạnh sô pha đồng loạt đứng dậy, đứng thành một hàng, giọng nói quyến rũ cuốn hút:

“Ra mắt Thiên Tôn lão gia !”

Trương Nguyên Thanh tự cảm thấy là người hiểu xã giao, nhưng một màn trước mắt này, khiến hắn hoàn toàn không biết nên tiếp lời như thế nào.

Gặp mặt trong lý giải của hắn, là ở trong một kho báu chất đầy tài bảo cùng đạo cụ, hội trưởng công hội Thương Nhân đứng ở đỉnh núi bảo vật, lạnh lùng quan sát mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận