Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1439: Gương ma vận mệnh (1)

Lạ nha, quận chúa nũng nịu kiêu ngạo này thế mà lo cho mình? Trương Nguyên Thanh cười nói: “Yên tâm, một khi có nguy hiểm, tôi liền rời khỏi thân thể của cô, cô tới giải quyết.”

Trương Nguyên Thanh nằm lên trên giường, nói:

“Tôi nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa nếu tôi biểu hiện ra bộ dáng rất thống khổ, cô không cần lo lắng.”

Hắn tính dẫn phát bệnh cũ, nhớ lại một phen biểu hiện của các học viên tối nay.

Hắn đề nghị Anh Gà Đỏ ở bờ hồ tổ chức lửa trại tiệc tối đồ nướng, có hai mục đích, một là học sinh tụ tập quy mô lớn ở bên hồ, tất nhiên đưa tới các giáo viên chú ý, cường độ tuần tra sẽ tăng mạnh.

Hai là người mặc giáp nếu mưu đồ gây rối đối với cửa đá, khẳng định cũng sẽ mượn cơ hội quan sát.

Trên tiệc tối đồ nướng, ai chú ý tình huống mặt hồ nhất, xác suất kẻ đó là người mặc giáp sẽ lớn.

Lần này tiến vào linh cảnh, hắn không mang viên thuốc nhỏ màu lam, nhưng không sao, lấy trình độ cứng cỏi của linh thể hắn trước mắt, đã không cần viên thuốc nhỏ màu lam nữa.

Nằm ở trên giường, hít thở ổn định, Trương Nguyên Thanh ở trong đầu nhớ lại khuôn mặt phụ thân từng lần một, khác với trước kia, bây giờ hắn có thể rất nhanh ngưng tụ tinh thần, để tinh thần lực vận chuyển tốc độ cao.

Tựa như một chiếc xe thể thao đỉnh cấp, hai ba giây có thể tăng lên tốc độ tối đa.

Rất nhanh, tiếng ồn trắng bắt đầu tràn ngập bên tai, hình ảnh hỗn loạn hiện lên như phim đèn chiếu, Trương Nguyên Thanh đau đớn ôm đầu, trên trán gân xanh giật giật, lỗ chân lông điên cuồng tiết ra mồ hôi lạnh.

- Giải thích "Nhiễu trắng hay tiếng ồn trắng" Là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục đích là phục vụ cuộc sống. Hết giải thích.

Bỗng nhiên, tiếng ồn trắng cùng hình ảnh hỗn loạn đồng loạt biến mất, thế giới tràn ngập yên tĩnh.

Trong đầu Trương Nguyên Thanh hiện ra tình cảnh tiệc tối đồ nướng, từng hình ảnh hiện lên, thèm nhỏ dãi trong ánh mắt Tống Mạn, thân cận trong nụ cười Mẫu Đơn Tiên Tử, Hạ Hầu Ngạo Thiên ánh mắt cố gắng muốn tranh thủ, nhưng lại căm tức không có ai chú ý, Viên Đình đau đớn như đứng đống lửa, như ngồi đống than...

Vẻ mặt cùng động tác của mọi người, đều hiện ra rõ ràng ở trong đầu hắn.

Trương Nguyên Thanh ở trên tiệc tối đồ nướng, vẫn luôn chú ý học viên, nhưng đều là đảo qua, không để lại sơ hở.

Trong “hồi tưởng” dài đằng đẵng, Trương Nguyên Thanh tìm ra tám nhân vật đáng ngờ, bọn họ chú ý hồ giao nhân thời gian cùng số lần hơn xa người khác.

Bọn họ phân biệt là: Chu Minh Hú, Hàm Thiền Quân, Tam Dương Khai Thái Thái, Tạ Linh Chu, Thiên Hạ Quy Hỏa, Quỳ Dương Trạch, Viên Đình, Hạ Hầu Ngạo Thiên.

“Phù...”

Trương Nguyên Thanh kết thúc hồi tưởng, nặng nề thở hắt ra một hơi, chợt thấy xoang mũi ấm áp, đưa tay quệt một cái, lòng bàn tay đầy máu tươi đỏ sẫm.

“So sánh với trước kia, linh thể của mình rõ ràng cường đại hơn vô số lần, nhưng vì sao bệnh trạng ở đầu chưa thay đổi? Vẫn là rất đau, vẫn chảy máu mũi, nhiều nhất chính là không cần dựa vào dược vật, linh thể có thể tự khôi phục.”

“Cái năng lực hồi tưởng này cũng rất kỳ quái, năng lực ‘hồi tưởng’ của mình bắt nguồn từ bộ phận linh hồn của cung chủ? Vấn đề quan trọng như vậy, mình đêm đó sao không hỏi? Không quá thích hợp...”

Hắn không tiếp tục rối rắm, bởi vì bây giờ không phải thời điểm suy nghĩ bệnh tật ở đầu.

“Viên Đình và Hạ Hầu Ngạo Thiên có thể bài trừ, một người là hướng mặt về hồ giao nhân ngẩn người, một người là ra vẻ cao ngạo lạnh lùng tranh thủ chú ý, trong sáu người còn lại, Thiên Hạ Quy Hỏa mình tương đối quen thuộc, hắn ngày hôm qua đã nhìn ra hồ giao nhân không tầm thường, cũng biểu hiện ra tò mò nhất định, khó được tới bên hồ, chú ý thêm vài lần rất bình thường, hắn nếu là người mặc giáp, mình trái lại có thể tán gẫu một chút với hắn.”

Về phần năm người khác, Trương Nguyên Thanh đều không quá quen thuộc, nếu luận hiềm nghi, Chu Minh Hú, Tạ Linh Chu xuất thân linh cảnh thế gia cao nhất.

“Đương nhiên, người mặc giáp chưa chắc đã ở trong bọn họ, trước trọng điểm chú ý một phen.”

Trương Nguyên Thanh xoay người ngồi dậy, nhà vệ sinh lau vết máu ở lòng bàn tay cùng mũi.

Chờ hắn về tới phòng ngủ, Ngân Dao quận chúa ngồi thẳng trước bàn, hai tay đặt ở trên đầu gối, truyền đạt ra tinh thần dao động:

“Linh thể của cậu có vấn đề, cậu tốt nhất tìm sư tôn giúp cậu nhìn xem.”

“Tôi biết, linh thể của tôi trước kia từng tan vỡ, sau đó may lại rồi.” Trương Nguyên Thanh nói.

Ngân Dao quận chúa nếu có thể nhíu mày, bây giờ lông mày nhất định là nhíu lại, cô chậm rãi “nói”:

“Đây là pháp thuật gì... Ừm, năng lực của nghề nghiệp nào?”

Cô thay đổi cách nói.

“Nhạc Sĩ.” Trương Nguyên Thanh trả lời, “Ồ, cô không biết? Ở niên đại đó cô sống, Nhạc Sĩ đã diệt sạch rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận