Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1109: Tranh chấp (4)

Vì tăng mạnh sức thuyết phục, hắn nhắc lại chuyện xưa: “Khấu Bắc Nguyệt chính là ví dụ tốt nhất.”
Tiểu Viên cũng nhìn về phía chú Trương trên giường.

Nào ngờ, ông lão mặt đầy kinh hãi giọng khàn khàn hơn nữa vội vàng, nói: “Tiểu Viên, đừng để cậu ta dẫn chú đi, chú sẽ trả giá cho mọi thứ chú làm, nhưng cháu đừng để cậu ta dẫn chú đi. Nhiều năm như vậy, đây là thỉnh cầu duy nhất của chú.”

Nghe được lão nhân nói, gân xanh trên trán Trương Nguyên Thanh giật một cái, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.

Thái độ của chú Trương không khác gì nhận tội, cũng ý nghĩa hắn phải làm ra lựa chọn ở trên công vụ cùng quan hệ tư nhân.

Là mở một mặt lưới? Hay là giải quyết việc công?

Trương Nguyên Thanh lựa chọn điều sau, hắn mặt lạnh lùng đi về phía bên giường, nói:

“Rất vui được quen biết chú, chú Trương, nhưng tôi phải đưa chú đi.”

Chú Trương nhìn về phía Tiểu Viên.

Tiểu Viên lộ vẻ mặt khó xử, nhưng nhìn khuôn mặt già nua đó, vẻ mặt cầu xin đó, cô vẫn đã mềm lòng, đưa ngang người che ở trước mặt Trương Nguyên Thanh, lắc đầu nói:

“Cậu không thể dẫn chú ấy đi, bắt chú Trương, chú ấy chỉ còn đường chết, ồn ào đến chỗ chính phủ, cậu không bảo vệ được chú ấy.”

Trương Nguyên Thanh ngẩn ra một phen, nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Tiểu Viên, nhíu mày nói:

“Tiểu Viên, cô không nên ngăn tôi, chú ấy làm trái quy củ của Vô Ngân đại sư, đã phá giới, không là đồng bạn của cô nữa, cho dù ầm ĩ đến chỗ Vô Ngân đại sư, ông ấy cũng sẽ ủng hộ tôi.”

Dứt lời, vòng qua Tiểu Viên, đi về phía bên giường.

Nhưng, hắn vừa cất bước, bả vai trầm xuống, giây tiếp theo, Trương Nguyên Thanh liền như cưỡi mây đạp gió bay ra ngoài, va mạnh bên cửa sổ, đập làm cả bức tường lắc lư.

Hắn ngạc nhiên nhìn Tiểu Viên ném mình bay đi, như là không dám tin: “Cô ra tay với tôi?”

Trên mặt Tiểu Viên hiện lên vẻ xấu hổ, sau đó lạnh lùng nói:

“Chuyện chú Trương tôi sẽ cho cậu một câu trả lời, cậu đi về trước.”

Trương Nguyên Thanh sững sờ nhìn cô vài giây, trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, hắn không ngờ được là kết cục như vậy, không ngờ được Tiểu Viên sẽ vì bao che chú Trương, ra tay đối với hắn.

Một cú ngã này không thương cân động cốt, lại tổn thương cảm tình, Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên phát hiện mình chung quy chỉ là người ngoài, ở trong lòng Tiểu Viên, đồng bạn đoàn đội Vô Ngân đại sư mới là người một nhà.

Một khi hai bên xảy ra xung đột, cô sẽ vô điều kiện lựa chọn đồng bạn của mình.

Cơn tức trong lòng hắn hừng hực dâng lên, cười lạnh nói:

“Tôi có thể cho cô thời gian, cho bao nhiêu ngày cũng không có vấn đề gì, bởi vì là cô đưa ra yêu cầu. Nhưng mà Tiểu Viên, sau đó thế nào? Cô có thể giết ông ấy giao cho tôi, tự tay áp giải ông ấy đi chính phủ? Cô thậm chí ngay cả tôi bắt ông ấy cũng không cho phép.

“Hay là nói, cái gọi là câu trả lời của cô, là thừa dịp tôi rời khỏi vụng trộm thả người? Tôi hôm nay xem như đã biết, cô căn bản không coi tôi là người phe mình.”

“Cậu đừng nghĩ linh tinh.” Tiểu Viên nhíu mày.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Khấu Bắc Nguyệt thò đầu vào, tức giận nói:

“Hai ngươi cãi cọ cái gì thế!”

Đối thoại trong phòng, hắn thật ra nghe rõ ràng, cũng biết chú Trương đã làm chuyện gì, tâm tình cực kỳ mâu thuẫn. Một bên là Tiểu Viên, một bên là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Một bên là chú Trương, một bên là chính nghĩa hắn tán thành.

Khó có thể lựa chọn, đành phải lấy tư thái nói chêm chọc cười đi vào, hi vọng hai người trong phòng xem ở trên mặt mũi Khấu Bắc Nguyệt hắn, cuộn cờ thu trống.

Trương Nguyên Thanh quay đầu nhìn lại, cả giận nói:

“Tranh quyền nuôi cậu, cút cho lão tử!”

Con mẹ nó... Khấu Bắc Nguyệt chưa bao giờ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn nổi giận như vậy, yên lặng rụt cổ về.

Đợi cửa phòng đóng lại, Trương Nguyên Thanh phẫn nộ chất vấn:

“Tôi giúp Khấu Bắc Nguyệt, là vì chính nghĩa trong lòng, Xích Nguyệt An là đáng chết, cho dù hắn là chấp sự của Ngũ Hành minh. Tôi chính là không quen nhìn ác nhân tiêu dao tự tại, tôi tán thành tầm quan trọng của cấp bậc chính nghĩa, nhưng tôi càng hướng tới kết quả chính nghĩa hơn.”

“Nếu lần này, tôi mở một mặt lưới, tôi bao che. Tiểu Viên, về sau tôi cũng không thẳng lưng mà làm việc được. Lại gặp tên Xích Nguyệt An tiếp theo, lương tâm của tôi sẽ chất vấn tôi: Mày dựa vào cái gì trừ bạo an dân? Dựa vào cái gì tự xưng là chính nghĩa, mày chỉ là tên bao che tội phạm.”

“Nếu lần này, tôi bởi vì sự quan tâm của tôi, thả ông ấy thoát đi, tương lai ông ấy lại làm ra chuyện hại người, lương tâm tôi bất an. Cô có nghĩ tới những thứ này không, cô không!

“Trong mắt cô chỉ có đồng bạn của mình, chưa từng có vị trí của tôi.”

Khuôn mặt trắng bóc của Tiểu Viên giật giật, trong lòng không hiểu sao thấy đau xót. Cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:

“Cậu không thể mang chú Trương đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận