Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1988: Lão đại, tôi gây ra họa lớn rồi (1)

Osment khó duy trì Hải Dương Chi Tâm nữa, sóng biển cao ngất sụp xuống, hóa thành bọt nước tẩy rửa ngọn núi.

Hắn và Natsusa cùng nhau rơi xuống trong bùn lầy.

“Ô !”

Lúc này, trên trời cuồng phong gào thét, một đao gió to lớn dài đến 10 mét buông xuống, chém về phía cấm chế của La Bàn Lưu Manh.

Liệp Ma Nhân vẫn luôn chú ý chiến đấu phía dưới.

Trương Nguyên Thanh rốt cuộc hành động, hắn đoạt lấy Khiên Tử Lôi trong tay Bách Nhân Trảm, hóa thành ánh sao tiêu tán.

Ánh sao chợt xuất hiện ở trên cấm chế, Trương Nguyên Thanh giẫm lên cấm chế, như đứng trên không, kích hoạt lực lượng quy tắc của tấm khiên tròn!

Mặt khiên bắn ra một khiên năng lượng to lớn.

Ầm!

Lưỡi đao gió to lớn kia chém lên khiên năng lượng, không thể nhấc lên bất cứ sóng gió gì.

Cái này tranh thủ được thời gian cho duy nhất Tham Lam Thần Tướng ở lại trong cấm chế, hắn cầm đao đi đến trước mặt Hoover, đá rơi xuống sinh mệnh nguyên dịch đối phương vừa lấy ra, giơ lên trường đao.

Hoover nhanh chóng lấy ra một lọ nước hoa, phun về phía Tham Lam Thần Tướng, “Thả ta...”

Nước hoa có sức quyến rũ làm người ta thần hồn điên đảo, là đạo cụ nghề nghiệp Ái Dục, người ngửi được mùi sẽ bị mị hoặc, không thể xuống tay đối với người nắm giữ nước hoa.

Nhưng, ánh đao không tạm dừng chém xuống.

Khóe miệng Trương Nguyên Thanh cười lạnh, hắn đã sớm “nhìn” thấy một bước này, cho nên thu hồi linh thể, âm thi là sẽ không bị mị hoặc, nó chỉ là con rối.

Hai tay hai chân Phong Pháp Sư rời khỏi thân thể, phát ra tiếng kêu rên đau đớn.

Nhìn thấy một màn này, ánh mắt Osment, Natsusa lập tức tuyệt vọng.

Osment suy yếu vô cùng chợt cắn răng, run rẩy lấy ra sinh mệnh nguyên dịch, tính cưỡng ép tiêm vào.

Hắn không cam lòng cứ như vậy nhận thua.

Tham Lam Thần Tướng nặn ra một quả cầu lửa đập tới, nổ tung ở bên cạnh hắn.

Ầm một tiếng, Natsusa cùng Osment song song hất bay.

Trương Nguyên Thanh thao túng Tham Lam Thần Tướng sải bước tiến lên, giẫm một chân ở trên mặt Osment, phát ra thanh âm khàn khàn:

“Các ngươi thậm chí cũng không đáng ta sử dụng con bài chưa lật.”

Khuôn mặt anh tuấn của Osment dâng lên ửng đỏ kích động, môi kịch liệt run run, hắn đã suy yếu tới mức ngay cả lời cũng không nói ra được. Từ khi thành danh tới nay, chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy.

Trường đao của Trương Nguyên Thanh liên trảm, chặt đứt hai tay hai chân của hai người.

Trước mắt Osment tối sầm, ngất đi.

Chúa Tể trên không trung còn đang chiến đấu cuốn lấy nhau, chiến đấu trên mặt đất lại đã kết thúc.

Ngân Dao quận chúa ngoài cấm chế giơ lên cái loa nhỏ hò hét: “Đạo Cụ Thiên Tôn, danh bất hư truyền.”

Xa xa, những người vây xem im ắng, không có hoan hô, không có cổ vũ, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ cùng nuốt nước miếng.

Ở các phân bộ lớn của Ngũ Hành minh, khắp nơi truyền lưu truyền thuyết Nguyên Thủy Thiên Tôn, thời gian không lâu, lại đủ đặc sắc, bởi vậy được người ta nói chuyện say sưa.

Nhưng rất ít ai thật sự biết Nguyên Thủy Thiên Tôn mạnh bao nhiêu, ở trong các loại đồn đại, hắn nổi tiếng nhất là năng lực vượt phó bản, cùng với tốc độ thăng cấp khoa trương, chiến lực ngược lại là thứ yếu.

Mọi người đều biết âm thi linh phó cần thời gian tích lũy, Thần Dạ Du còn chia ra ba con đường “Nhật Nguyệt Tinh”, thăng cấp nhanh nữa, so với những kẻ có thâm niên chủ tu lực lượng nào đó nhiều năm, khẳng định chênh lệch rất lớn.

Bởi vậy Osment lúc khiêu khích Nguyên Thủy Thiên Tôn, thái độ của nhân viên cơ sở trong diễn đàn Ngũ Hành minh là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, có chim ngươi chờ cuối năm.

Cuối năm Thiên Tôn lão gia liền Chúa Tể, đến lúc đó dựa vào cấp bậc nghiền áp.

Nhưng hôm nay, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã cập nhật nhận thức của phân bộ Thanh Hòa cùng phân bộ Nam Minh, chiến lực hắn bày ra sớm đã nghiền áp cấp 6 đỉnh phong có thâm niên.

Một người đơn đấu ba vị Thánh Giả đỉnh phong của Thiên Phạt, lấy được toàn thắng.

Điều kỳ quái nhất là, bản thân hắn từ đầu tới đuôi đều chưa ra tay, dựa vào đạo cụ cùng âm thi phối hợp, dựa vào Quan Tinh Thuật thôi diễn, giống như trí giả bày mưu nghĩ kế.

Max điểm làm màu!

Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, các Mộc Yêu Thanh Hòa tộc leo lên ngọn cây đang xem cuộc chiến bộc phát ra một đợt sóng âm, không có ý nghĩa, thuần túy là sóng âm phát tiết cảm xúc rung động.

Vân Mộng nhỏ giọng hét lên, hận không thể hát sơn ca Thanh Hòa tộc cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, mắt cô sáng lấp lánh, giống như nhìn thấy bảo vật hiếm có trên đời.

“Đây là cái quái thai gì...” Ngô Hữu Hoa cau mày, thấp giọng lẩm bẩm.

“Đạo cụ quá nhiều rồi.” Tộc trưởng Ngô A Quý việc nào nói việc đấy, “Đến giai đoạn Chúa Tể, thì không thể đánh như vậy nữa.”

Đạo cụ phẩm chất Chúa Tể rất ít, cực kỳ ít, cho dù là Chúa Tể có thâm niên, đạo cụ trong tay cũng rất khó vượt qua ba món, còn là phẩm chất bình thường cái loại đó.

Ngô Hữu Hoa trầm giọng nói: “Đạo cụ khiến chiến lực của hắn cao ảo nghiêm trọng, nhưng hắn trở thành linh cảnh hành giả mới nửa năm nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận