Linh Cảnh Hành Giả

Chương 372: Đại quyết chiến (3)

Hỏa Đức Tinh Quân vội vàng đặt Cật Ngẫu xuống, nằm ngang trên mặt đất.
“Dương hư tinh mệt...” Nữ Vương rốt cuộc có rảnh hỏi chuyện vừa rồi, đánh giá bốn người đàn ông: “Mấy người đã gặp cái gì?”

Trương Nguyên Thanh lời ít mà ý nhiều báo cho Quan Nhã cùng Nữ Vương biết tình huống sự việc, “Khi chúng tôi chạy tới khuê phòng của Từ quả phụ, Cật Ngẫu đã bị coi là bã thuốc vứt bỏ ở gầm giường, phàm là muộn một lát, hắn đã tổn thất dương khí mà chết, cho nên nói người trẻ tuổi, cấm dục là thật sự tốt, cấm dục khiến bạn không có phiền não.”

Nơi này Trương Nguyên Thanh không kể công nữa, dù sao nếu nói mọi người đều sắc mình ta tỉnh, rất có thể sẽ gặp mọi người quốc công, mà hắn ngay từ đầu cũng quả thật không khống chế được, có chỗ bẩn.

So với tứ bại câu thương, không bằng để một mình Cật Ngẫu đến phụ trợ mọi người vĩ đại quang minh chính nghĩa.

Hỏa Đức Tinh Quân và Lý Thuần Phong gật đầu đồng ý: “Sắc là dao cạo xương.”

Sắc mặt Cật Ngẫu nghẹn đỏ bừng, xấu hổ muốn tìm kẽ đất chui vào.

Sắc mặt Quan Nhã hơi tái nhợt, nhưng nhắc tới đề tài phương diện này, liền có tinh thần, cười mỉm nói:

“Nhóc mập diễm phúc sâu nha, Từ Tú Nhi có ngọt hay không, có khác phụ nữ trong hiện thực hay không? Chia sẻ một chút thể nghiệm với chúng tôi đi.”

Cật Ngẫu cầu xin nói: “Đừng, đừng nói nữa”

Đừng nói nữa, cần thể diện! Nữ Vương liếc bốn người khác một cái, cười nói: “Bốn người các anh có phát sinh quan hệ với Từ Tú Nhi hay không.” “Không có không có!”

Bốn người đàn ông trăm miệng một lời: “Chỉ có Cật Ngẫu không giữ được.”

Cật Ngẫu xoay đầu đi, không ham sống nữa.

“Hai cô lại gặp cái gì, vì sao chật vật như thế.” Lý Thuần Phong thành công nói sang chuyện khác.

Nữ Vương liền mang việc mình gặp oán linh vây công nói một lần.

Nói xong, cô nhíu mày lại, hồ nghi nói: “Về sau nữa, anh linh kỳ quái kia liền đuổi oán linh khác chạy đi rồi.”

Hỏa Đức Tinh Quân cảm thấy khó hiểu: “Các anh linh của Từ quả phụ nội chiến? Chẳng lẽ, anh linh nhỏ đặc thù kia cố ý cứu các cô.”

Nữ Vương khẽ lắc đầu, “Tôi cũng không rõ.”

Cô trừng mắt nhìn Trương Nguyên Thanh, hầm hừ nói: “Cậu cái gã Thần dạ du này, lúc cần cậu không dùng được, nếu không có anh linh nhỏ đột nhiên phát cuồng, đuổi đi đồng bạn, tôi cùng Quan Nhã dữ nhiều lành ít rồi.”

Quan Nhã nhìn Trương Nguyên Thanh, lặng lẽ một lát, đẩy ra đề tài:

“Anh linh nhỏ kia là linh phó của cậu?

Hả? Nữ Vương bỗng nhiên quay đầu, vòng bạc dưới vành tai chớp lên, cô sững sờ nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh.

Trương Nguyên Thanh vươn tay búng vang ngón tay một cái, vài giây sau, hắn nhìn về phía ngõ nhỏ sau mọi người, Nữ Vương quay đầu nhìn, nơi đó rõ ràng không có cái gì cả.

“Phù!”

Trương Nguyên Thanh hướng tới mắt các đồng bạn thở ra một luồng Thái âm lực.

Tròng mắt lập tức nổi lên cảm giác lạnh đau tê mỏi, sau đó, mọi người thấy trong ngõ nhỏ xuất hiện một đứa trẻ con mập mạp đáng yêu, tóc máu thưa thớt, đôi mắt đen lúng liếng như là một đôi cúc áo đen.

Cái bụng nhỏ của nó căng phồng, ‘Hừ hừ’ hoạt động tứ chi, bò về phía Trương Nguyên Thanh.

Sao có thể? Nữ Vương đang định nhìn kỹ, cảm giác đau mỏi trong mắt tiêu tán, anh linh nhỏ cũng theo đó không thấy.

Không phải không thấy, mà là cô không nhìn thấy.

Thì ra là linh phó của Nguyên Thủy Thiên Tôn, anh linh kia vẫn luôn có mặt, cũng chính là nói, hắn ngay từ đầu đã an bài linh phó ở bên cạnh mình cùng Quan Nhã, chính là vì để tránh tình huống xấu, ở lúc cần thiết cứu chúng ta. Một chút thầm oán trong lòng Nữ Vương, ở lúc này tan thành mây khói.

Sau đó, cô nghĩ tới cái gì, sắc mặt xấu hổ.

Hắn vừa rồi thao túng linh phó thấy rồi nhỉ?

Nữ Vương có chút xấu hổ, cô phản ứng lại. Ừm, trừ xấu hổ, lại có một chút tự tin mờ mịt, xem ra cô rất hài lòng đối với ngực mình nha. Mặt khác, bị Nguyên Thủy nhìn thấy bộ dáng chỉ mặc nội y, lại là tâm lý như vậy, ít nhất nói rõ cô không phản cảm Nguyên Thủy, thậm chế có chút hảo cảm. Quan Nhã không biểu lộ gì liếc Nữ Vương một cái, nháy mắt đã phân tích ra tâm lý của cô.

Trương Nguyên Thanh cũng không biết diễn biến tâm lý phong phú của hai cô gái, nói:

“Nữ Vương, kính nhờ cô một sự kiện.”

“Làm gì?” Cô theo bản năng cảnh giác, suýt nữa muốn che bộ ngực đầy đặn đáng kiêu ngạo.

“Xuống nước giúp tôi nhìn xem, tôi hoài nghi đáy nước có cái gì.” Trương Nguyên Thanh chỉ vào mặt sông. Nữ Vương hơi ngẩn ra, khẽ thở phào một hơi, sảng khoái đáp ứng: “Chờ chút.”

Vừa lúc muốn giặt vết máu trên quần áo.

Cô tới bên bờ, tung người nhảy xuống sông, ‘Phốc’ một tiếng, bọt nước văng tung tóe.

Trương Nguyên Thanh tới bên bờ chờ đợi, thẳng đến lúc đáy sông cuồn cuộn đục ngầu, Nữ Vương lao ra khỏi mặt nước, mà trên người không dính giọt nước.

“Dưới sông không có gì, tôi thậm chế thổi ra nước bùn đáy sông kiểm tra rồi.” Cô búng khẽ vòng bạc ở vành tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận