Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1393: Ngẫu nhiên gặp ở trung tâm thương mại (1)

Chúng ta liền phấn đấu vô ích rồi?
Nghiệt nữ, dám gả đến ở nông thôn thì đoạn tuyệt quan hệ!

Nghĩ ngày đó Vương Mẫu nương nương phản đối Chức Nữ gả cho Ngưu Lang, đại khái cũng là nguyên nhân này.

Đương nhiên, ông ngoại bà ngoại coi như khai sáng, không thật sự vách một đạo ngân hà cách trở cha mẹ Trương Nguyên Thanh, hơn nữa lão mẹ tính tình cường thế cương liệt, đại khái không để ông ngoại bà ngoại chủ động, chính bà sẽ vỗ bàn đứng lên, nói:

“Hai lão tặc các người, lải nhải một lần nữa, theo con đi pháp viện đoạn tuyệt quan hệ!”

Trần Thục chính là một người như thế.

Tóm lại, ông ngoại bà ngoại cũng không phải quá vừa mắt lão ba, điểm ấy, Trương Nguyên Thanh từng nghe mẹ cùng cậu nói tới.

Mẫu thân chỉ là thuận miệng nhắc tới, cậu bắt đầu kể, liền sinh động như thật hơn nhiều, cậu nói: “Lão ba mày người nọ, cả ngày ốm yếu, vừa thấy là biết thân thể bị vét sạch, chủ yếu hắn còn không có tiền đồ, không biết rap biết nhảy, không biết dỗ hai lão nhân gia vui vẻ.”

Trong lòng Trương Nguyên Thanh lúc ấy nói, con trai đã phế rồi, con rể nếu là đức hạnh này, ông ngoại bà ngoại nháy mắt đau tim qua đời nha.

Ở mặt ngoài nói: “Đúng đúng, cậu có tiền đồ nhất, cháu phải theo cậu học rap hẳn hoi, cậu cho cháu chút tiền tiêu vặt.”

“Trần Thục cái gì, đó là mẹ cháu!” Bà ngoại răn dạy một câu, sau đó nói: “Cháu hỏi cái này làm gì?”

“Chỉ là muốn tìm hiểu một phen.” Trương Nguyên Thanh ân cần quét nhà, nói:

“Cha cháu đi sớm, mẹ cháu tuổi còn trẻ đã thủ tiết, lúc ấy nhất định rất đau lòng nhỉ. Mấy năm nay cháu đều ở Tùng Hải, thân thích Trương gia bên kia, cơ bản cũng không đi lại.”

Bà ngoại liền nói:

“Nói tới, mẹ cháu lúc ấy cũng nhìn không ra có bao nhiêu đau lòng, bà cũng rất bất ngờ, vốn cho rằng nó rất nhanh sẽ một lần nữa tìm đối tượng, kết quả mười mấy năm, còn chưa kết hôn, thôi bỏ đi, bà lười để ý nó, con của nó cũng lớn như vậy rồi, kết hôn hay không, không quan trọng. Bà bây giờ chỉ nghĩ anh cháu cùng dì cháu có thể sớm một chút có đối tượng.”

“Bà ngoại bà lạc đề rồi, nói về cha cháu đi.” Trương Nguyên Thanh nhắc nhở.

“Có thể có cái gì đáng nói.” Bà ngoại làu bàu:

“Cha cháu tính tình thật ra cũng được, không biết nổi giận, có thể chịu được mẹ cháu cường thế, nhưng chính là quá mức không có tính tình, con người cũng không hăng hái. Ông ngoại cháu muốn đưa nó vào trong thể chế, bảo nó chuyển hộ khẩu tới đây, nó chết sống không chịu, chỉ thích ở lại nông thôn làm ruộng, làm việc thời vụ.

“Cháu nói thế này có thể có tiền đồ gì? Tương lai sinh con, một lão chân đất, nuôi một thằng nhỏ chân đất?”

Chân đất làm sao vậy, chân đất mới là chủ nhân của xã hội, bà ngoại loại quan niệm tiểu tư sản này không thể giữ nha, hơn nữa, cha cháu nếu thật sự là người tầm thường vô vi, vậy con gái mắt cao hơn đỉnh kia của bà, sao có khả năng nhìn trúng ông ấy?

Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, ngoài miệng vâng dạ nói: “Ngài tiếp tục nói.”

Hắn cho rằng, lão ba hẳn là không phải không có tiền, mà là cố ý khiêm tốn.

Ông ấy sở dĩ không đi đơn vị, hẳn là bận giết Chúa Tể vào phó bản, bận cứu vớt thế giới, đồng thời cũng không muốn trêu chọc hành giả quan phương chú ý.

“Hết rồi, còn có cái gì để nói.” Bà ngoại thúc giục: “Mau quét nhà, quét xong rồi, đi phòng dì trẻ cháu quét.”

“Đừng nha, cháu còn chưa hỏi xong đâu, cha cháu không có bạn tốt? Tri kỉ bạn tốt, loại mà mẹ cháu cũng biết đó, ngài có ấn tượng không?” Trương Nguyên Thanh thử nói.

Bà ngoại nhíu mày, suy nghĩ một giây liền từ bỏ, lắc đầu:

“Không biết, bà không thân với cha cháu, cũng mười mấy năm rồi, ai còn nhớ rõ những thứ này. Cháu nếu không dẫn Quan Nhã về ăn cơm, bà cũng sắp quên nó bộ dáng thế nào rồi?”

Bà ngoại không còn dùng được, tuổi cao bệnh hay quên cũng nặng rồi. Trong lòng Trương Nguyên Thanh hừ hừ hai tiếng, nhưng lại không cam lòng cứ như vậy dừng lại, vừa quét nhà, vừa suy nghĩ.

Rất nhanh, hắn nghĩ tới một vấn đề:

“Bà ngoại, bà từng tham gia lễ tang của cha cháu không?”

“Đương nhiên, tuy bà không thân với cha cháu, nhưng lễ tang vẫn phải tham gia.” Bà ngoại lườm hắn một cái.

“Vậy bà có ở trên lễ tang từng thấy một con chó không?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

“Gì?” Bà ngoại bị hỏi ngẩn ra, “Cha cháu cho dù thiếu bạn bè nữa, cũng không đến mức sa sút đến mức trở thành tri kỉ bạn tốt với chó chứ.”

“Bà cứ việc nói thẳng đi, có nhìn thấy một con Teddy lông quăn hay không.” Trương Nguyên Thanh nói.

“Để bà nhớ chút.” Bà ngoại nghiêng đầu, suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:

“Cháu nói như vậy, bà thực sự nhớ ra rồi, bà ở trên lễ tang quả thật từng nhìn thấy một con chó. Nó ở lại lễ tang cha cháu thật lâu, còn tựa như đứng lên vái mấy cái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận