Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2659: Kinh ngạc cùng kinh sợ (1)

Rời khỏi phòng họp, Trần Nguyên Quân đi theo kỹ thuật viên tới khu làm việc, ngồi xuống ở trước máy tính.

Kỹ thuật viên chỉ vào giao diện máy tính: “Chính là nó.”

Trần Nguyên Quân chăm chú nhìn lại, đây là một phần hồ sơ dân cư mất tích.

Bảng vỡ nát thiếu sót, chỉ biểu hiện tin tức trên cùng:

Tên họ: Lôi Nhất Binh.

Giới tính: Nam.

Tuổi: 21

Phía dưới quê quán, đặc thù bề ngoài, địa điểm lộ diện cuối cùng, thời gian mất tích các thứ, đều là gạch xóa lung tung.

Trần Nguyên Quân nhìn phần hồ sơ “tàn phá” này, máu chậm rãi đọng lại, một cảm giác lạnh toát khó mà hình dung trào lên trong lòng.

“Lôi Nhất Binh, ở ba năm trước đã mất tích?”



Ăn xong bữa tối, Trương Nguyên Thanh ân cần giúp bà ngoại thu dọn bát đĩa, mang theo rác nấu ăn xuống lầu, ném vào trong hố rác của tiểu khu.

Nhớ tới còn chưa đi thăm mợ, liền chạy tới cửa hàng hoa quả đối diện tiểu khu mua mấy cân hoa quả, lại gửi tin nhắn liên hệ cậu, bảo hắn chuẩn bị bộ trang bị chăm sóc da của nước ngoài, năm phút đồng hồ sau hắn muốn đi thăm mợ.

Khi hắn mang theo hoa quả trở lại phòng ngủ của mình, trên bàn đã đặt một hộp bộ trang bị chăm sóc da chưa mở nắp.

Chăm sóc da, dưỡng ẩm, xóa nếp nhăn, làm trắng, xóa vết thâm đủ một bộ.

Trương Nguyên Thanh cầm sản phẩm chăm sóc da, gõ cửa nhà mợ.

“Nguyên Tử đã về rồi?” Mợ đắp mặt nạ buổi tối, mở cửa thấy cháu trai duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa, nhất thời cười tươi.

“Về thăm ông bà ngoại.” Trương Nguyên Thanh đưa sản phẩm chăm sóc da cùng hoa quả ra: “Đương nhiên còn có mợ trẻ trung xinh đẹp của cháu.”

Mợ vừa thấy sản phẩm chăm sóc da, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Sao cháu biết mợ dùng sản phẩm chăm sóc da thương hiệu này? Vừa vặn mợ sắp dùng hết rồi, gần đây cả thế giới đều có nạn virus, ngành mua sắm dừng lại, mợ đang phát sầu đây. Nguyên Tử, có lòng rồi.”

Là cậu có lòng... Trương Nguyên Thanh đánh khuỷu tay, “Cậu có nhà không?”

Mợ một tay ôm sản phẩm chăm sóc da, một tay kéo cánh tay cháu trai, hậm hực nói: “Hắn không ở nhà còn có thể đi đâu? Bên ngoài virus lợi hại như vậy, hắn bị dọa cả ngày rúc ở nhà, chỉ là số lần vào phòng vệ sinh càng ngày càng nhiều, vừa rồi lại vào phòng vệ sinh.”

Cậu vào phòng vệ sinh là mua cho mợ sản phẩm chăm sóc da... Trương Nguyên Thanh nghe vậy, ánh mắt hướng về phía phòng vệ sinh.

Rắc!

Cửa phòng vệ sinh vừa mới mở ra, cậu mặc âu phục màu đỏ rượu, quần bó đi ra, hai cậu cháu bốn mắt nhìn nhau, tia lửa điện vô hình bắn ra tanh tách, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng.

Mợ thức thời buông ra cánh tay cháu trai, lui đến một bên.

Cậu hít sâu một hơi, xoay lưng xách quần, ngón giữa hướng xuống: “Vô dụng Nguyên Tử, xách đồ đến thăm cữu tử (cậu), tiêu vẫn là cữu đích phiếu tử (tiền của cậu), ô ô!”

Trương Nguyên Thanh cũng dựng thẳng lên hai ngón giữa, hướng xuống dưới, học tư thái nhảy thi đấu với nhau lòe loẹt lui về phía sau hai bước: “Hữu tiễn đích cữu tử, ngã dĩ kinh hạ hảo sáo tử, nhĩ tái hoa điểm phiếu tử, dẫn xuất na ta cẩu tử (Cậu có tiền, cháu đã đặt bẫy sẵn, cậu tốn thêm chút tiền nữa, dẫn ra đám cẩu tử* kia).”

* gọi trẻ con ở nhà, theo quan niệm ngày xưa tên xấu dễ nuôi

Cậu vừa nghe, liên tục lắc đầu: “Khán nhĩ tham lam đích dạng tử, xá sự đô tưởng y kháo cữu tử, vĩnh viễn nhất phó một xuất tức đích dạng tử (Xem bộ dáng tham lam của cháu, việc gì cũng phải dựa vào cậu, vĩnh viễn là một bộ dáng không có tiền đồ).”

Trương Nguyên Thanh vòng quanh cậu nhảy điệu nhảy clacket, lớn tiếng rap: “Hữu xuất tức đích cữu tử, hoàn ký bất ký đắc thập niên tiền đích kim phát muội tử (Cậu có tiền đồ, còn có nhớ em gái tóc vàng mười năm trước hay không), ngay tại...”

Còn chưa dứt lời, cậu lớn tiếng “Ô ô” hai tiếng, cắt ngang đoạn sau của hắn: “Một dụng đích Nguyên Tử, nan đắc hữu liễu kháo phổ đích dạng tử, thành liễu nam tử (Nguyên Tử vô dụng, không dễ gì có chút bộ dáng đáng tin tưởng, thành đàn ông rồi).”

Trương Nguyên Thanh vui vẻ khoát tay: “Mợ, cháu đi đây!”

Trở lại căn hộ đối diện, hắn ôm quần áo sạch sẽ bà ngoại chuẩn bị sẵn đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trương Nguyên Thanh vận chuyển Nhật chi thần lực làm khô tóc, mặc vào áo ngủ xù lông, ngồi ở bên bàn lẳng lặng chờ đợi.

Ông bà ngoại ngủ sớm đã vào phòng nghỉ ngơi, trong nhà im ắng.

Không đến nửa giờ, cửa phòng của Trương Nguyên Thanh lặng lẽ bị vặn ra, Giang Ngọc Nhị mặc áo ba lỗ cùng quần đùi ngắn lén lút mò vào.

“Trời mùa đông làm cái gì vậy, không sợ lạnh sao?” Trương Nguyên Thanh liếc nhìn.

Giang Ngọc Nhị cau mũi, “Dì trẻ mặc vào như vậy, không phải càng có thể lay động trái tim của cháu sao.”

Cô nàng này diễn cũng đừng nghĩ diễn nữa? Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm, nhưng thấy Giang Ngọc Nhị đi thẳng tới, hắn vẫn phối hợp trượt bánh xe ghế, nhường ra đùi.

Giang Ngọc Nhị thuận thế nghiêng người, đè bộ mông tròn ở trên đùi hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận