Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2110: Bí mật cuối cùng của linh cảnh (1)

Nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn bỗng nhiên quỳ mọp xuống đất, đứa bé ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng nở rộ nụ cười: “Tiểu tử cậu thật thú vị, ngồi đi, ăn cua với lão phu.”

Trương Nguyên Thanh lập tức đi qua ngồi, không phải ngồi ở đối diện đồng tử, mà là bên cạnh, lấy tư thái làm nền bưng lên bầu rượu, rót rượu cho hắn.

Tuy lão tổ tông nhìn giống vị thành niên, nhưng thật ra là đứa bé hơn một trăm tuổi.

“Ngưỡng mộ đại danh lão tổ tông nha, Bán Thần tôi từng gặp không ít, ngài là đặc biệt nhất, ngài cũng phản phác quy chân, phản lão hoàn đồng rồi.” Trương Nguyên Thanh nói.

“Đây là đặc tính của Địa Mẫu, không có gì lạ cả.” Lão tổ Tạ gia bưng chén rượu, uống ‘soạp’ một ngụm.

Địa Mẫu, đây là tên nghề nghiệp Nhạc Sĩ giai đoạn Bán Thần? Trương Nguyên Thanh thuận thế nói: “Lão tổ tông, lời này là sao?”

Tạ gia lão tổ dùng thìa nhỏ màu bạc, múc một miếng gạch cua đưa vào miệng, cái miệng nhỏ nhắn bẹp bẹp, vừa lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, vừa nói:

“Chỉ có người mẹ cùng đứa nhỏ mới có thể phát huy ra lực lượng nghề nghiệp Nhạc Sĩ, đặc biệt đến giai đoạn Bán Thần, nếu duy trì vẻ ngoài đàn ông trưởng thành, uy lực kỹ năng sẽ giảm mạnh, phụ nữ chưa từng sinh con cũng không thể phát huy lực lượng thật sự của Nhạc Sĩ.”

Còn có loại ý kiến này? Ô, nghề nghiệp Nhạc Sĩ năng lực trung tâm là thai nghén, hình như có chút đạo lý... Trương Nguyên Thanh không khỏi nghĩ tới Oa Hoàng Đồ.

Oa Hoàng bế Thánh Anh, đối ứng người mẹ cùng đứa nhỏ.

“Nghe buổi nói chuyện của lão tổ tông, hơn đọc sách mười năm nha.” Trương Nguyên Thanh ân cần rót rượu: “Lão tổ tông uống rượu.”

Đồng tử bộ dáng non nớt, trắng bóc đáng yêu nâng chén uống xoàng.

Trương Nguyên Thanh lại cầm lấy công cụ gỡ cua, tựa như Tạ Linh Hi gỡ cua cho hắn gỡ cua cho lão tổ tông.

Một người dỡ một người uống, ai cũng chưa nói gì, đợi Tạ gia lão tổ ăn xong con cua thứ năm, hắn dùng tay áo rộng thùng thình lau miệng, nói:

“Tôi từng xem tư liệu của cậu, cũng biết sự tích gần đây của cậu, bên ngoài nói cậu có tư thái minh chủ, thật ra cũng không tính là khoa trương, ít nhất lão phu ở giai đoạn này của cậu, biểu hiện không bằng cậu. Chẳng qua cấp bậc Bán Thần, chú ý khí vận, thiên phú, thời cơ, không phải tư chất có thể quyết định.

“Tiểu tử cậu là một nhân tài, nói chuyện cũng rất êm tai, lão phu đối với cậu coi như hài lòng. Như vậy, cậu cưới khuê nữ của Tạ Tô, về sau chính là người một nhà, chờ cuối năm tấn thăng Chúa Tể, lão phu tự mình dạy cậu, toàn bộ bí mật của linh cảnh, tôi đều nói cho cậu. Không dám nói nhất định có thể giúp cậu thành Bán Thần, nhưng xác suất khẳng định cao hơn là được.”

“Lão tổ tông là người sảng khoái.” Trương Nguyên Thanh tìm từ nói: “Nhưng tôi đã có bạn gái.”

Tạ gia lão tổ dùng một loại ánh mắt “Ngươi người này thật kỳ quái” nhìn qua, “Cưới hết là được, nam tử hán đại trượng phu, ba vợ bốn nàng hầu thiên kinh địa nghĩa.”

Thiếu chút nữa quên vị này là cổ nhân hơn một trăm năm trước, là dư nghiệt vương triều phong kiến... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm một câu, chưa lập tức đáp ứng, mà là lâm vào trầm ngâm.

“Sao, không muốn?” Hàng lông mày mờ nhạt của lão tổ tông nhíu lại, “Nếu là không thích con gái Tạ Tô, nha đầu chưa kết hôn của Tạ gia cậu có thể tùy tiện chọn, chọn mấy đứa cũng được.”

Trương Nguyên Thanh kinh hãi, thầm nhủ cái đệch, chẳng lẽ tôi là con tư sinh lão tổ tông ngài thất lạc ở dân gian? Nếu không vì sao hậu đãi như thế!

Trương Nguyên Thanh vội vàng đứng dậy, lui về phía sau vài bước, nạp đầu liền bái, hô to:

“Vãn bối đa tạ lão tổ tông nâng đỡ, có thể lấy được cô nương Tạ gia, cưới được huyết mạch của lão tổ tông, là phúc vãn bối tu luyện tám đời.”

Khuôn mặt non nớt của lão tổ tông nhất thời lộ ra nụ cười.

Trương Nguyên Thanh đổi giọng, than thở:

“Lão tổ tông, nhưng vãn bối có bí ẩn khó nói nha.”

Tạ gia lão tổ nhíu mày, truy hỏi: “Nói xem.”

Trương Nguyên Thanh liền mang mục đích thứ hai tham gia tiệc cua nói ra:

“Lúc tháng Bảy, tôi tiến vào học viện Tần Phong đào tạo sâu, ở trong kho đạo cụ của học viện gặp một tấm gương, nó có thể tiên đoán tương lai, nói tôi sống không qua tháng Mười. Thử nghĩ, vãn bối cũng sắp trở về linh cảnh rồi, lại nào nhẫn tâm hướng Linh Hi hứa hẹn lời hứa nhất định không thể thực hiện chứ.”

Tạ gia lão tổ bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, thì ra cậu sắp chết rồi à, vậy coi như tôi chưa nói, đến đến đến, ăn cua, ăn xong cua dễ tụ dễ tan.”

? ? ? Trong đầu Trương Nguyên Thanh hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi, dại ra vài giây, vội vàng ho khan vài tiếng:

“Vãn bối cảm thấy mình có lẽ có khả năng cứu giúp, ví dụ như, ừm, một tháng kế tiếp hầu hạ ở bên cạnh lão tổ tông.”

Con ngươi trong suốt sáng ngời như đá quý đen của Tạ gia lão tổ nhìn qua, “Cậu dùng một khối phân thân tới gặp tôi, nói rõ đã có phương pháp ứng đối, nào cần tôi ra tay?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận