Linh Cảnh Hành Giả

Chương 169: Thiên kim của Tạ gia (3)

Ở phương diện phổ cập khoa học cho nhân viên, Lý Đông Trạch chưa bao giờ lạc hậu, giải thích:
“Tạ gia và Phó gia giống nhau, là thế gia Linh cảnh hành giả, gia tộc này hàng năm đều sẽ xuất hiện không ít nhạc sĩ, thực lực rất mạnh. Tạ gia không tính là tổ chức chính phủ, nhưng cũng là nghề nghiệp hợp pháp, vốn có lui tới với Ngũ Hành minh, Thái Nhất môn.”

Chính là môn phái giang hồ bị triều đình chiêu an... Trương Nguyên Thanh đã hiểu, thầm nhủ Tạ gia đại tiểu thư trong miệng các người, có phải một em trà xanh thích giả bộ nhu nhược đóng vai đáng thương hay không.

Tạ gia đại tiểu thư, nửa tổ chức chính phủ, chỉ tên nói họ muốn gặp Vương Thái, điều kiện phù hợp, quá nửa chính là Tạ Linh Hi.

Con bé này con mẹ nó thật sự tìm tới cửa rồi?

Trương Nguyên Thanh nhíu nhíu mày, trầm ngâm một lát, tính đi gặp gặp tiểu trà xanh.

Lấy gia thế của đối phương, quyết tâm muốn điều tra hắn, khẳng định có thể tra được Nguyên Thủy Thiên Tôn, không, thậm chí không cần điều tra, đi diễn đàn chính thức của Ngũ Hành minh lướt bài đăng một chút, liền biết Vương Thái là Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng tên giả.

Đã trốn không thoát, không bằng thản nhiên đi gặp, thứ nhất Tạ gia cũng coi như nửa tổ chức chính phủ, so với hành giả hoang dã, tổ chức nhỏ dân gian đáng tin cậy hơn.

Thứ hai, lấy địa vị, danh tiếng của hắn hiện nay ở trong tổ chức, không cần quá giấu đầu lộ đuôi, Tạ Linh Hi cũng chưa chắc muốn hại hắn.

Vừa lúc thử một phen ý đồ đến của bé trà xanh... Trương Nguyên Thanh thầm nhủ.

Ở đơn vị lăn lộn mãi đến chạng vạng, ánh chiều tà như máu, Trương Nguyên Thanh gửi tin nhắn cho dì trẻ, bảo cô chuyển lời cho ông ngoại bà ngoại, cháu ngoại thân yêu của bọn họ không trở về nhà dùng bữa.

Sau đó, ngồi xe MPV của Lý Đông Trạch, tới mục tiêu là khách sạn Hoa Vũ.

“Mày hôm nay làm chuyện gì, chọc mẹ dì tức giận như vậy.” Trên đường, dì trẻ gửi tin chất vấn.

“Không làm cái gì cả.” Trương Nguyên Thanh trả lời.

“Thúi lắm, bà ấy cũng mắng mày bại hoại gia tộc, cái này rõ ràng là danh hiệu vinh dự của anh dì.”

Thật sự chưa làm cái gì cả, chỉ là âm hiệu phim porn lọt ra ngoài... Trương Nguyên Thanh thuận miệng lấy lệ: “Cháu là y bát truyền nhân của cậu mà, danh hiệu vinh dự này sớm hay muộn cậu chết cháu kế thừa, không nói nữa, cháu cần đi gặp em gái xinh đẹp rồi.”

“Em gái?” Dì trẻ gửi đến một chuỗi vẻ mặt lưỡi đao dính máu.

Khách sạn Hoa Vũ là khách sạn năm sao, phòng bình thường từ 1500 tệ, phòng cao cấp giá 3000 trở lên, kiêm có phòng tập thể thao, quán bar, hội sở dưỡng sinh, tiệc đứng các công năng.

Trong khách khứa ra vào cửa xoay tròn, trừ tinh anh công sở, còn có các chị gái mặc váy liền áo bó sát người, trang điểm đậm.

Nhà ăn xoay tròn tầng đỉnh khách sạn tối nay bị đặt bao hết, đám người Trương Nguyên Thanh vào thang máy, ở dưới nhân viên phục vụ dẫn dắt, đi vào cửa nhà ăn.

Người bán hàng mở cửa chính cho bọn họ, trong nhà ăn rộng rãi xa hoa, ánh đèn nhu hòa, thảm vừa dày vừa mềm, bốn nữ nhân viên phục vụ khuôn mặt xinh đẹp đứng chờ hai bên cửa.

Bên cạnh cửa sổ sát đất thật lớn, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đứng đó, thưởng thức thành phố Tùng Hải màn đêm bao phủ.

Cô mặc bộ đồ thủy thủ nhu thuận, váy màu đen liền tất, áo màu trắng cổ áo thắt nơ con bướm màu đen, mái tóc đen dài thẳng mềm mại trùm lên vai, trần nhà chiếu xuống ánh đèn nhu hòa, chiếu khuôn mặt của cô ôn nhuận như ngọc, thanh lệ thoát tục.

Thanh thuần, nhu thuận, xinh đẹp, cô ngưng tụ toàn bộ tốt đẹp của cô gái tuổi hoa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô gái quay đầu trông lại, mắt sáng ngời, khuôn mặt nở rộ lúm đồng tiền rạng rỡ.

Cô vui vẻ chạy tới như bay, hô: “Anh Vương Thái ! “

Lý Đông Trạch khẽ nhíu mày, nhìn Vương Thái bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn phải một lần nữa đánh giá quan hệ của Vương Thái cùng thiên kim Tạ gia, không ngờ vị cấp dưới này của mình, lại là cao thủ tán gái thâm tàng bất lộ.

Quan Nhã “Oa” một tiếng, cười trêu tức liếc xéo Vương Thái, hạ giọng nói:

“Khinh thường cậu rồi, chàng rể Tạ gia.”

Vẻ mặt Vương Thái ngây dại, hắn hoàn toàn không rõ tình huống.

Lúc này, bọn họ thấy Tạ gia đại tiểu thư không nhìn Vương Thái, dừng lại ở trước người Trương Nguyên Thanh, kéo góc áo hắn, ngọt ngào hô lên:

“Em tìm được anh rồi, Vương Thái ca ca.”

Vương Thái ca ca? Hắn?

Lý Đông Trạch hầu như theo bản năng muốn nhắc nhở Tạ gia đại tiểu thư, vị kia cô nắm góc áo không phải Vương Thái, Vương Thái chính quy ở bên này, sao ngay cả người cũng nhận lầm?

Không khỏi quá xấu hổ... Nhưng sau đó, sắc mặt Lý Đông Trạch cứng lại, hắn ý thức được không rõ tình huống là mình.

Tạ gia đại tiểu thư chính là hướng về Nguyên Thủy, cô nhìn cũng chưa đi nhìn người khác của đội 2, mục tiêu vô cùng rõ ràng, không tồn tại khả năng nhận lầm người.

Cho nên, vì sao nói muốn gặp Vương Thái?
Bạn cần đăng nhập để bình luận