Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2252: Hậu thủ của Hoắc Chính Khôi (3)

“Nói như vậy, Kỵ Sĩ các người là bảo hiểm Hoắc Chính Khôi để lại, một khi khối Thánh Bàn này của Hoắc gia mất đi, Kỵ Sĩ liền sẽ ra tay truy hồi.” Đặng Kinh Quốc trầm ngâm nói:

“Di vật giáo hoàng mấy ngày hôm trước quả thật bị cướp đi, phụ thân tôi noi theo Hoắc Chính Khôi, giao di vật giáo hoàng cho con tư sinh, vài ngày trước, người con tư sinh kia bị Tinh Quan phệ linh, bất hạnh hi sinh.

Chẳng qua chuyện này có khúc chiết khác...”

Lập tức mang chuyện Tinh Quan giết chết Cổ Phi Chương, lại ở nửa đường bị Thông Thiên Giáo Chủ chặn giết nói cho Địch Thái.

Kỵ Sĩ da chồn nghe mà ngẩn ra: “Phức tạp như vậy sao? Ừm, như vậy xem ra, Thông Thiên Giáo Chủ kia đã đạt được Thánh Bàn, cũng thành công giải trừ phong ấn. Như vậy cũng tốt, Thánh Bàn sẽ cảm ứng lẫn nhau, tôi sẽ thử tìm ra hắn, đoạt lại Thánh Bàn.”

Mình mấy ngày tới đều sẽ không lấy nó ra... Trương Nguyên Thanh yên lặng nói.

Đặng Kinh Quốc thì nhìn về phía Kiếm Khách đến từ phương đông, nói với Địch Thái:

“Thánh Bàn chưa truyền thừa cho tôi, từ đáy lòng mà nói, tôi không muốn xen vào việc này, nhưng đã là sứ mệnh của gia tộc, tôi làm con cháu của Hoắc Chính Khôi, nên góp sức.”

Ngay tại lúc Trương Nguyên Thanh cho rằng hắn muốn phát biểu một ít ngôn luận vĩ đại quang minh chính nghĩa, liền nghe Đặng minh chủ đổi giọng:

“Tôi đã cắt cử Tiêu Dao Kiếm Tiên truy tung Thông Thiên Giáo Chủ. Tiêu Dao, kế tiếp cậu liền phụ trách phụ trợ Địch Thái, đoạt lại Thánh Bàn, khi cần thiết, tôi có thể ra tay.”

Đặng minh chủ một bộ dáng không muốn nhúng tay, cũng tốt, mình liền ẩn núp ở bên cạnh Kỵ Sĩ này, tìm cơ hội đoạt lấy Thánh Bàn... Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức!”

Hắn vốn muốn nói, nếu quá nguy hiểm, tôi muốn tăng thù lao, tốt xấu phải làm ra chút bộ dáng, nhưng nghĩ lại, câu này không cần phải nói, có thể âm thầm tìm Đặng Kinh Quốc bàn bạc.

Nói ra ngược lại quá mức làm ra vẻ.

Địch Thái liếc nhìn Trương Nguyên Thanh, vẻ mặt không quá tình nguyện: “Một vị Kiếm Khách.”

Vừa lắc đầu vừa thất vọng ‘chậc chậc’.

Anh đây là ý tứ gì! ! Trương Nguyên Thanh có chút muốn đánh người.

Rời khỏi biệt thự của Đặng Kinh Quốc, Trương Nguyên Thanh cùng Địch Thái một trước một sau, dọc theo phố dài đi chầm chậm.

Mình hôm nay là được nữ thần may mắn lật bài sao, khối Thánh Bàn thứ ba tự rơi trước mặt mình rồi... Chẳng qua Kỵ Sĩ này xác suất đại khái là Chúa Tể, mạnh mẽ cướp đoạt rất khó, phải mời hội trưởng ra tay. Khối đồng trên người hắn chính là nước cờ đầu mình tiến vào Công Hội Thợ Săn... Trương Nguyên Thanh nhìn Thái Kỵ Sĩ đi ở phía trước, chỉ cảm thấy đối phương tựa như một miếng thịt ba chỉ mê người.

Đợi một chút! Hắn nghĩ lại, Kỵ Sĩ này nếu không chết, nhất định sẽ đại náo New York. Một Chúa Tể đại náo New York, Công Hội Thợ Săn rất nhiều tai mắt, rất dễ dàng sẽ tìm hiểu được nguyên nhân Địch Thái làm ầm ĩ.

Đến lúc đó mình giải thích như thế nào từ trong tay một Chúa Tể cướp đi Thánh Bàn? Công Hội Thợ Săn chỉ cần không ngốc, có thể đoán ra sau lưng mình có người nha.

Giết Kỵ Sĩ sao? Kỵ Sĩ là trận doanh hợp pháp, so với Thám Báo càng chính phái hơn, thịt người tốt không phải ước nguyện ban đầu của mình, hơn nữa loại gấu trúc trong gấu trúc này, thịt quá lãng phí, giữ lại hắn hữu dụng hơn... Trương Nguyên Thanh trong lúc nhất thời lâm vào khó xử.

Lúc này, Địch Thái đi ở phía trước bỗng nhiên xoay đầu lại, khóe miệng nhếch lên:

“Tôi từ trên người anh cảm ứng được địch ý.”

Trong lòng Trương Nguyên Thanh hơi chấn động, thản nhiên nói: “Tôi cũng từ trên người anh cảm ứng được địch ý.”

Hắn rất nhanh phản ứng lại, Kỵ Sĩ không biết Thuật Quan Sát, cũng không có năng lực cảm ứng cảm xúc, lại thêm lúc mình suy nghĩ, theo thói quen kiềm chế cảm xúc, đối phương không có khả năng cảm nhận được kẻ địch.

Đây là đang chọc hắn.

“Dù sao kế tiếp chính là đồng bạn, tôi người này độc lai độc vãng quen rồi, là không tín nhiệm đồng bạn.” Địch Thái nhún nhún vai, sau đó nói:

“Thông Thiên Giáo Chủ kia hành tung bất định, New York lớn như vậy, tìm người chính là biển rộng tìm kim, phiền toái, rất phiền toái. Công ty tôi còn có cả đống việc phải xử lý, không muốn bị những chuyện vớ vẩn này cuốn lấy.

“Tiêu Dao Kiếm Tiên, tôi dứt khoát đưa Thánh Bàn cho anh, anh thay tôi tìm người chứ?”

Tôi cũng không biết anh có phải đang chọc tôi hay không, gã này vì sao địch ý đối với mình lớn như vậy? Trương Nguyên Thanh đơn giản lạnh mặt, không quan tâm hắn.

Đi thêm một lúc, Trương Nguyên Thanh nhìn bóng lưng Kỵ Sĩ da chồn một cái, chủ động bắt chuyện, nói:

“Anh có kế hoạch gì không?”

Kỵ Sĩ da chồn ‘a’ một tiếng, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi nên có kế hoạch gì? Đặng minh chủ nói anh đang điều tra Thông Thiên Giáo Chủ, có manh mối gì? Đừng nói cho tôi thành quả gì cũng chưa có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận